Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Cùng với tiếng gầm thét, giày trên chân Chu Diễn rắn chắc chắc in ở trên mặt đồ tể, bộp một tiếng thật mạnh.
Thịt mỡ trên mặt đồ tể run run như sóng lớn.
Nhưng thân thể lại không có lắc lư một chút nào, tay vừa dùng lực liền nhấc Chu Diễn lên, nhếch miệng cười một tiếng, tán thán nói:
- Thật mạnh mẽ! Quả nhiên là thịt ngon!
Giọng điệu này, giống như là lão già Quảng Châu đi chợ hải sản đụng phải con cua lớn đang nhảy nhót tưng bừng, lão nhìn chằm chằm Chu Diễn, nuốt nước miếng:
- Thơm quá, thơm quá, mẹ nó, tám đời chưa từng thấy thịt thơm như vậy.
- Đừng nói ăn, bị chân như vậy giẫm một cái, thân thể nhẹ hai lạng đấy.
Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt mê say.
Nước miếng đều muốn chảy ra từ trong kẽ răng.
Sau đó lại hung hăng nuốt ngụm nước bọt, cố nén cảm giác đói khát, trói Chu Diễn lại.
- Loại thịt ngon này, cũng không thể nuốt sống, cũng không thể thả vào dầu sôi, nhất định phải luộc hoặc hấp, ăn người này phải có nhân vị, chú ý chính là non mịn ngon miệng.
- Đáng tiếc, đáng tiếc, ta không có lộc ăn.
- Ba ngày sau là đại thọ của cô nãi nãi Nam Sơn, chúng ta đang phát sầu không có thứ gì đưa lên, thịt thơm như vậy là đủ tư cách.
Đồ tể tự mình dẫn hắn ta đi vòng qua hàng thịt.
Ở dưới sườn núi có cây hòe lớn, sau khi vòng ba vòng thì trong miệng hắn khẽ lẩm bẩm, sau đó liền đối mặt phương hướng đông nam nói một tiếng mở cửa, trong không khí giống như có một cánh cửa, hắn một cước đạp cửa khiêng Chu Diễn vào.
Bên trong âm u lạnh lẽo, một thôn trang to như vậy đều đốt đèn lồng xanh xám.
Giữa một bước, chính là cách biệt thiên địa.
Chu Diễn ngây người, theo bản năng quay đầu.
Cửa hàng đồ tể ngã tư đường vẫn còn, bên ngoài ánh mặt trời chiếu khắp, bên trong lại là khí lạnh âm trầm.
Cái này...
Suy nghĩ của Chu Diễn ngưng kết.
Chuyện này là sao?
Có gì đó không đúng?
Đồ tể dẫn theo Chu Diễn đi đến một thiên viện, phân phó vài câu liền ném Chu Diễn vào trong lồng.
- Lão đại, hàng mới?
Có hán tử ghé qua đánh giá Chu Diễn, đáy mắt phiếm lục.
Đồ tể nói:
- Hôm nay mới nhận, cho ta xem, ba ngày sau phường chủ sẽ chúc thọ cô nãi nãi ở chỗ này, cái này dù sao cũng phải là một món ăn.
- Không cho phép động tay động chân, cũng không cho phép lấy miếng thịt xuống ăn vụng.
- Nuôi cho tốt.
Đồ tể kia phân phó một cách tỉ mỉ rồi nhìn chằm chằm vào Chu Diễn, hung hăng nuốt nước miếng, hàm răng đều lóe nhọn. Nhìn ra được gã thật sự muốn ăn, cuối cùng bụng hắn réo ùng ục ùng ục liền cúi đầu cắn chặt lấy cánh tay của mình, cắn đến ra máu tươi rồi há to miệng hút vào mới nhịn được cơn thèm ăn này.
- Chưa từng thấy người nào thơm như vậy!
...
"Đáng chết, đây rốt cuộc là nơi nào."
Pháp thuật? Thần thông?
Hay là cơ quan?
Sau khi đồ tể đi, cả người Chu Diễn mới hơi thư giãn xuống.
Trong lòng có sợ hãi kịch liệt, trong hoàn cảnh lạ lẫm bất an, cuối cùng còn có một cỗ lửa giận vô danh đang đốt với thế đạo này, cảm xúc rối bời một mảnh.
Chu Diễn thở ra một hơi. Hai tay vỗ vào khuôn mặt.
Dựa vào hít sâu để khống chế tâm tình, hiện tại trong đầu của hắn, các loại ý niệm liên tiếp xuất hiện, nhưng trong suy nghĩ hỗn loạn, chỉ có một chuyện là Chu Diễn có thể xác định.
Đám người này không biết có phải là con người hay không, dự định ba ngày sau sẽ ăn hắn.
Chuyện gì khác, đều có thể để lại phía sau.
Trước mắt quan trọng nhất là chạy thoát!
Tự cứu!
- Lang quân, lang quân ngươi có khỏe không?
Có tiếng gọi nhỏ khiến Chu Diễn lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện, trong lồng sắt này còn có một người khác, là một nữ nhân.
Chu Diễn hoàn hồn, miễn cưỡng trả lời:
- Ta không sao.
- Ngươi..., ngươi cũng bị bán tới?
Nữ nhân yên tĩnh một hồi, vẫn là gật gật đầu.
Chu Diễn cảm thấy mình hỏi một câu rất ngốc nghếch, nhưng mà dù sao cũng đã đến mảnh ruộng này, cũng chỉ hỏi thăm nữ nhân này vài thứ.
Nhưng nàng biết cũng không nhiều, lăn qua lộn lại cũng chỉ nói là bỗng nhiên bắt đầu đánh trận, phụ cận Trường An một ngày trước hình như còn rất tốt, bỗng nhiên loạn lên, hơn nữa loạn là không dừng lại được.
“Trường An... Là Trường An mà ta quen thuộc sao?”
Nghe được cái tên quen thuộc, Chu Diễn hoảng hốt.
Nữ nhân nói:
- Lang quân... Ngươi bị thương rồi.
Chu Diễn nhìn cánh tay mình, không biết là từ trên núi lăn xuống hay là do vừa mới giãy dụa nên có một vết thương, còn đang không ngừng chảy ra máu tươi.
- Ồ, thật ra thì còn tốt, ngươi xem.
"Hít!"
Chu Diễn quơ quơ tay, nhưng đúng là vết thương có chút đau, lần này khẽ động liền đau đến mức hắn nhe răng trợn mắt.
Nữ nhân tìm một chút, cuối cùng nghĩ tới cái gì, chần chờ một chút liền lấy từ trong ngực ra một mảnh vải trắng, băng bó đơn giản cho cánh tay Chu Diễn, nàng cúi đầu, trên mặt có chút áy náy, phức tạp, thấp giọng nói:
- Đây là vải trắng dùng để túc trực bên linh cữu nữ nhi của ta, coi như sạch sẽ.
- Lang quân không nên ghét bỏ.
“Thủ linh…”
Chu Diễn không biết đáp lại như thế nào, cuối cùng cũng chỉ có thể nói:
- Nén bi thương.
- Nhưng mà, thứ này cho ta dùng có phải không được tốt lắm không?
Hắnmột nửa thật sự nghĩ như vậy, một nửa này cũng ít nhiều có cảm giác khó chịu.
Nữ nhân nói:
- Không sao, nàng... Lang quân không biết nàng.
- Tính tình nàng hoạt bát, cũng thích nói chuyện với người đi ngang qua cửa nhà, người đi ngang qua khát nước, nàng sẽ chạy về nhà cầm bát của mình, bưng một bát nước ra cho bọn họ, nàng sẽ không để ý.
Khi nhắc tới nữ nhi, trên mặt bà mang theo một nụ cười mỏng manh:
- Lang quân chưa từng gặp nàng.
- Nàng ta vóc dáng nhỏ bé, lại giống như là sức lực vĩnh viễn dùng không hết, lúc phụ thân nàng ta trở về liền cầm khăn lông chạy tới, còn quấn quít lấy a huynh nàng ta chơi cùng nàng ta, cũng bởi vì a huynh nàng ta muốn đọc sách không chơi cùng nàng nên khóc lớn.
- Trời mưa, ốc sên ven đường bò chậm, nàng sợ ốc sên bị nghiền chết, sẽ cầm từng con từng con lên, cẩn thận đặt ở trên lá cây.
- Giống như vĩnh viễn có sức lực dùng không hết.
Lúc mẫu thân nói tới nữ nhi, luôn dịu dàng.
Chu Diễn nói:
- Đúng là hài tử ngoan mà.
Sau đó nữ nhân rụt rụt thân thể, nói:
- Ta bán nàng đi.
!!!
Khe nứt to lớn khiến vẻ mặt mềm xuống của Chu Diễn cứng lại, nhất là dưới tình huống hắn tự mình trải qua một lần bị "Bán" của thế giới này, liền biết nữ nhân này bán là có ý gì.
Nữ nhân cúi đầu:
- Đánh trận, chúng ta phải về quê nương tựa phụ mẫu, sau đó nàng ta bị bệnh, tiểu gia hỏa có sức như vậy dần dần cũng không có sức lực gì nữa.
- Chúng ta gấp gáp cho nàng ăn, nhưng không có lương thực, không có đồ ăn.
- Người một nhà đều sắp chết đói rồi.
- Hết cách rồi, đành phải bán đi thôi.
- Bán ít tiền, mua chút thịt chuột, cải trắng nát, nấu một nồi cháo thịt, a huynh của nàng ăn cháo xong mới bình thường trở lại, kêu to hỏi muội muội ở đâu, nói muốn chừa cho muội muội một chút mới được.
- Ta nghĩ, nàng ở nơi nào? Có thể nàng cũng biến thành một bát cháo thịt hay không.
- Nhìn cháo thịt, ta bỗng muốn nôn.
- Nhưng ta vẫn là ăn hết cháo thịt rồi.
- Đó là lương thực, là mệnh, nhưng tiểu nữ nhi của ta ở nơi nào?
Đáy mắt Chu Diễn không đành lòng, vuốt vải trắng trên cánh tay, thấp giọng hỏi:
- Hài tử của ngươi đâu?
Nữ nhân nói:
- Sau đó, ca ca của nàng ta cũng bị bệnh, đã chết, bán đi rồi.
- Hiện tại là ta.
- Ta lén bán mình đi, Triệu lão đại thiện tâm, hôm qua ta vụng trộm đưa tiền về, lúc này mới trở về.
Nữ nhân nói:
- Sẽ luôn có người phải về nhà.
Chu Diễn nhìn nàng, hỏi:
- Còn lại một người trở về như vậy thì còn là nhà sao?
Thần sắc nữ nhân ngưng kết.
Bầu không khí lập tức trở nên ngột ngạt an tĩnh lại.
Dịch và Biên: Khangaca