Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tướng quân, quận chúa?!
Chu Diễn sửng sốt, sau đó chỉ cảm thấy thở phào nhẹ nhõm trong lòng, sau khi an tâm, chính là cảm giác thoát lực xông tới, cánh tay run nhè nhẹ, tiếng hô hấp cũng thành thở dốc.
Lý Tri Vi, nàng là quận chúa?
Khó trách có kiến thức và bình tĩnh như vậy.
Chu Diễn nghĩ tới điểm này, nhưng cũng nhạy bén nhận ra, mặc dù vị tướng quân này tới đây, nhưng đáy mắt vẫn có sự lo sợ, thần thái dường như cũng không thể được xưng là tôn trọng, loạn thế, quận chúa?
Hắn mơ hồ phát hiện không đúng.
Bùi Huyền Báo nói:
- Quận chúa gặp nạn, mạt tướng cứu viện quá trễ, xin thứ tội.
- Đám yêu nghiệt này, tự sẽ thần đến xử lý.
Hắn cầm binh khí, vung chuôi chiến nhận cán dài này lên, miệng lưỡi đao cuốn theo sóng khí mắt thường có thể thấy được, mặt đất bị cắt chém, cây cối bị gió mạnh thổi quét đột ngột bay lên từ mặt đất, yêu quái tới gần không hề có lực đánh trả, đều bị chém chết.
Nhưng hắn không có xâm nhập vào cái thôn trang này.
Nơi đây ngăn cách với trần thế ngoại giới, loáng thoáng đã có trạng thái tương tự với động thiên phúc địa, chủ nhân giới này chỉ sợ không phải tầm thường, sở dĩ lúc trước không ra chỉ là không thèm để ý tiểu yêu tầm thường đánh nhau mà thôi.
Giống như đế vương chí tôn, chung quy sẽ không tự tay bắt một tên trộm.
Nhưng hắn tự mình tới đây, cũng đã khiến cho chủ phường này chú ý.
Nếu như hắn xâm nhập vào thôn trang này, nhất định sẽ có một trận ác chiến, thậm chí còn đánh bạc sinh tử.
Chỉ cần giết chết một ít tiểu yêu là được.
Đưa tay muốn dẫn Lý Tri Vi đi, nhưng lại không nhìn Chu Diễn, Lý Tri vội vàng la lên:
- Tướng quân, vị này là người cứu ta, xin hãy cứu đi cùng.
Bùi Huyền Báo nhìn Chu Diễn, đảo qua y phục trên người hắn, một đôi giày gai lộ ra ngón chân lớn, khẽ nhíu mày, nhưng dù sao cũng là quận chúa mở miệng, bước chân của hắn vẫn dừng một chút, dò hỏi:
- Họ gì tên gì, xuất thân ra sao?
Đây là loại ngữ khí tương tự với tra khảo, Chu Diễn nhướng mày đáp:
- Chu Diễn.
Bùi Huyền Báo nhíu nhíu mày, nói:
- Có tên tự không?
- Không có.
- Có thúc bá làm quan trong triều không?
- Không có.
Ánh mắt Bùi Huyền Báo đảo qua, đáy mắt lãnh đạm khinh miệt, Chu Diễn đã được cho là tinh bì lực tẫn chợt cảm thấy không đúng trong lòng, liền nhìn thấy Bùi Huyền Báo bắt lấy cánh tay Lý Tri Vi, sau một khắc, khí diễm toàn thân nổ tung, Bùi Huyền Báo mang theo Lý Tri Vi, trực tiếp bay lên không rời đi.
Chu Diễn nghe được một câu bình luận khinh miệt bình đạm.
- Thì ra là bạch thân.
Lý Tri Vi trừng lớn mắt, vội vàng nói:
- Ngươi! Bùi tướng quân, hắn!
Nàng xoay người muốn vươn tay bắt lấy Chu Diễn, nhưng võ công của Bùi Huyền Báo cực cao, tốc độ cực nhanh, Chu Diễn thoáng cái đã thành một điểm nhỏ, mà mặc cho nàng giãy dụa như thế nào cũng không buông lỏng được tay Bùi Huyền Báo.
Bùi Huyền Báo trầm giọng nói:
- Thế cục phức tạp, phản quân chưa diệt trừ, quận chúa còn trẻ sợ là bị người che mắt.
- Một kẻ bạch thân mà thôi, vì ngài mà chết cũng nên cam nguyện.
- Ngươi!!!
Nơi đây cất giấu không ít nguy hiểm, Bùi Huyền Báo không muốn vì mang thêm một bạch thân mà mạo hiểm, về phần quận chúa, hắn cứu quận chúa trở về là được, không ai có thể nói không đúng, rũ mắt nhìn thấy tên kia gọi là Chu Diễn trợn mắt nhìn mình, một đôi mắt hắc bạch phân minh.
Bùi Huyền Báo khẽ nhíu mày.
Bình thản vung tay lên, một đạo kình khí hình trăng tròn rơi xuống.
Người này còn sống đi ra ngoài nói lung tung cái gì đó, sợ là có chút phiền phức.
Huống chi, lý do chân chính là ——
Người nọ dám can đảm ngẩng đầu nhìn hắn.
Xoay chuyển đường vòng, Bùi Huyền Báo ra sân, vốn tưởng rằng là thiên binh từ trên trời giáng xuống, lại không ngờ sẽ là biến hóa như vậy, Chu Diễn nhìn thấy một đạo kình khí kia bổ nhào xuống, căn bản không kịp phản ứng.
Triệu đồ tể vừa mới lộn nhào bò đến phía sau, nhưng nhìn thấy đạo kình khí này bay về phía Chu Diễn, ánh mắt lại đỏ lên.
Đồ ăn hắn khát vọng nhất sắp bị cắt, thịt ngon như vậy, làm sao có thể xử lý thô bạo như vậy?! Thịt ngon như vậy, sao có thể phung phí của trời như vậy?!
Không được, không được, không được!!!
“Ăn, ăn, ăn!”
Si niệm thèm ăn khiến hắn động đậy, bước chân cực nhanh, quanh thân quấn quanh hắc khí.
Hắn liều lĩnh túm lấy Chu Diễn, hắc khí hóa thành hắc phong, tốc độ tăng vọt tránh thoát đạo kình khí hình tròn này. Hắn quả thật đã bắt được Chu Diễn, tránh được đao khí, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
“Tốt!”
Kình khí rơi xuống mặt đất, khảm vào giống như cắt thịt thối, mặt đất bị xé nứt ra, trước mắt Chu Diễn tối sầm lại, chợt thân thể đau xót, cùng đồ tể đập xuống đất, lăn lộn về phía sau, Triệu đồ tể nắm lấy tay hắn không còn sức lực.
- Ha ha, cuối cùng cũng coi như không có lãng phí.
Tầm mắt của Chu Diễn chậm rãi khôi phục, nhìn thấy Triệu đồ tể thở dốc cười, nhìn thấy mặt đất bên ngoài thôn trang này xuất hiện vết đao to lớn, nhìn thấy nửa người dưới của Triệu đồ tể đã hóa thành một bãi thịt nhão, chỉ còn nửa người ở chỗ này.
Cho dù là có chút yêu quái nền tảng đạo hạnh, bị trực tiếp chém ngang lưng như này cũng là chết.
Triệu đồ tể cũng ý thức được chuyện đã xảy ra, vẻ mặt tái nhợt, nỉ non nói:
- Đói quá, đau quá.
- Đói quá, đau quá...
- Thắt lưng của ta đâu?! Lang quân, lang quân!
Hắn ta kêu lên thê lương:
- Lưng của ta đi đâu rồi!
Chu Diễn nhìn một màn hoang đường này, lúc này mới làm rõ tình huống, đại yêu quái béo trước mắt này, là vì ăn miếng thịt ngon, đánh bậy đánh bạ mà cứu mình, nếu không chính mình sợ là thành một đống thịt nhão ở dưới một đao vừa rồi.
Chu Diễn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Bỗng dưng trong lòng sinh ra một cỗ tức giận và hỏa khí bừng bừng, hắn cắn chặt răng.
Không liên quan đến lực lượng, chỉ là phẫn nộ, cho dù là kẻ yếu nhìn thẳng cường giả, cũng như phẫn nộ từ trong hỏa thạch bắn ra.
- Bùi, Huyền, Báo...
Bước chân sàn sạt, ngực Chu Diễn phập phồng, nghe được âm thanh rồi nhìn quanh, lại có càng nhiều yêu quái tới, Bùi Huyền Báo làm ra động tĩnh quá lớn, Chu Diễn cũng không biết, một đao này của đối phương là vì giết mình, hay là cố ý mê hoặc cái gì.
Hắn muốn chạy, nhưng lối vào cũng bị bầy yêu ngăn chặn.
Chỉ liếc mắt một cái, xung quanh đã có ít nhất hai mươi, ba mươi con yêu quái vây quanh.
Dường như những yêu quái này vừa bị dọa sợ, không lao thẳng tới mà tạo thành một vòng tròn, chậm rãi tới gần. Mà tên lúc trước kêu gào có người trốn thì sớm đã bị kình khí của Bùi Huyền Báo đập chết.
Trốn không thể trốn, lên trời không đường, xuống đất không cửa, lại không đường đi.
Chu Diễn lấy một thân thể phàm nhân, cứng rắn xông tới một bước này, đã sớm tinh bì lực tẫn, hơn nữa vừa rồi lên lên xuống xuống, thân thể đều run nhè nhẹ, thấy bầy yêu chung quanh chậm rãi tới gần, yêu quái đồ tể trước người chỉ còn lại một nửa vẫn còn nỉ non:
- Đau quá, thơm quá...
Hắn chậm rãi không cảm thấy đau nữa, chỉ nỉ non nói:
- Lang quân, ngươi thật là thơm.
Chu Diễn nhìn Triệu đồ tể.
Mặc dù yêu quái này là vì thịt của hắn, cũng coi là cứu hắn, lại là coi trọng dục vọng si niệm hơn sinh tử, lại nhìn thấy bầy yêu xung quanh tới gần, biết lần này mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ngược lại cười rộ lên:
- Được rồi được rồi, trước khi chết, tiện nghi cho ngươi một chút!
- Tốt xấu gì ngươi cũng coi như cứu ta một lần.
Hắn rút đao bên hông ra, bễ nghễ đứng lên, bầy yêu giống như bị Bùi Huyền Báo dọa cho sợ hãi nên dừng bước theo bản năng, Chu Diễn nhếch miệng cười cười, cũng mặc kệ vệ sinh gì đó, cầm đao này, lật chuyển, cắt một cái ở bàn tay mình, năm ngón tay thật chặt.
Dịch và Biên: Khangaca