Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lũ trẻ ở tuổi này coi trọng sĩ diện hơn trời, tâm lý bầy đàn lấn át tất cả.
Bảo chúng xấu xa ư? Cũng chẳng xấu xa đến mức nào.
Chỉ là ngốc nghếch mà thôi.
Cũng không chịu động não nghĩ xem, có bao nhiêu người thích Ngụy Thanh Ngư, tại sao chỉ có Lục Tinh được phép đi theo bên cạnh?
Nếu Ngụy Thanh Ngư thật sự không muốn, nàng có vô số cách để đuổi Lục Tinh đi, nhưng nàng đã không làm vậy.
Điều đó nói lên điều gì?
Điều đó nói lên Ngụy Thanh Ngư thật sự ăn chiêu này!
Lục Tinh không khỏi cảm thán, bí kíp đã dâng đến tận miệng rồi, mà bọn họ vẫn cứ nghiến chặt răng không chịu ăn một miếng!
Có điều.
Bây giờ nàng có ăn chiêu này hay không cũng chẳng liên quan đến Lục Tinh nữa, gói dịch vụ liếm cẩu mà cha nàng đặt trước đã hết hạn rồi!
Lục Tinh đi đến chỗ của mình, đặt cặp sách xuống.
Bạn cùng bàn của hắn là ủy viên thể dục của lớp, tên Lý Đại Xuân.
Một tên ngốc khá hài hước.
Lý Đại Xuân dùng sách che mặt, lén lút ăn bánh mì ở dưới bàn, mắt láo liên cảnh giác tình hình ngoài cửa sổ, còn quay sang hỏi Lục Tinh.
"Lão Ban đến thật à?"
Lục Tinh xòe tay: "Ta không thấy."
Lý Đại Xuân yên tâm, lại cắn một miếng bánh mì thật to, khoan khoái nói.
"A! Ngon quá!!!"
"Lý Đại Xuân!"
Một giọng nói chói tai khiến da đầu mọi người tê dại.
Vị thần duy nhất – chủ nhiệm lớp Lý Quyên Phương đã giá lâm!
Chỉ nghe tên thôi cũng biết bà ta mạnh đến mức nào!
Ôi thôi.
Lục Tinh cứng đờ, Lý Đại Xuân cũng sững sờ.
"Ra ngoài mà ăn!"
Lý Ma đầu lên tiếng, Lý Đại Xuân ủ rũ xách sách ra ngoài đứng.
Lục Tinh cất cặp vào ngăn bàn, lục lọi một hồi rồi cũng xách sách đi ra.
Đi đến cửa, Lý Ma đầu gọi hắn lại.
"Ta không bảo ngươi ra ngoài."
Lục Tinh nghiêm túc nói.
"Thưa lão sư, ta cũng đã ăn."
Nhìn bóng lưng Lục Tinh rời đi, Lý Ma đầu lẩm bẩm, thằng nhóc này cũng có nghĩa khí phết.
"Nhìn cái gì mà nhìn! Các ngươi còn mặt mũi để nhìn sao?!"
Ánh mắt đầy áp lực của Lý Ma đầu quét khắp lớp.
"Học thuộc thêm một câu thơ, thi hơn một điểm, vượt mặt ngàn người!"
Cả lớp cúi đầu hứng chịu cơn thịnh nộ của Lý Ma đầu, bất giác nhìn ra hai người ngoài lớp.
Chết tiệt! Sao lại có chút ghen tị thế này!
...
Lý Đại Chùy ở bên ngoài ủ rũ nói.
"A~ muốn vào trong ngồi quá đi~~~"
Lục Tinh cười một tiếng, lật mở sách Ngữ văn.
"Đây là một tòa thành bị vây hãm, người bên trong muốn ra, người bên ngoài muốn vào, sao có thể nói bên nào tốt hơn được."
Lý Đại Xuân cảm thấy Lục Tinh hôm nay có chút đặc biệt.
Trước đây Lục Tinh lúc nào cũng chỉ chú ý đến Ngụy Thanh Ngư, chẳng bao giờ nói chuyện với hắn!
Nhưng hôm nay.
Lục Tinh không chỉ nhỏ nhẹ nói chuyện với hắn, mà còn cùng hắn ra ngoài chịu phạt!
Lý Đại Xuân hỏi Lục Tinh.
"Vậy ngươi nói xem đứng bên ngoài có lợi ích gì?"
Lục Tinh mỉm cười, ném cho Lý Đại Xuân một vật, thong thả nói.
"Lợi ích này đây."
Lý Đại Xuân luống cuống bắt lấy, nhìn bao bì thì kinh ngạc.
"Trời đất! Sô-cô-la nhập khẩu! Món này đắt lắm, một tháng ta mới dám mua một lần!"
Lục Tinh lại móc trong túi ra một vốc đưa cho Lý Đại Xuân: "Có gu đấy, cho ngươi hết."
Đây là quà tặng kèm mà nhân viên cửa hàng xa xỉ phẩm đưa cho hắn lúc Tống Quân Trúc mua quần áo cho hắn hôm qua.
Hắn không thích ăn đồ ngọt, vừa hay có thể cho đi.
Lý Đại Xuân trong nháy mắt đã dịch chuyển đến trước mặt Lục Tinh.
"Nghĩa phụ! Thật không?!"
Lục Tinh bật cười, xua xua tay.
"Thật thật, cho ngươi hết đó!"
Phải công nhận.
Căn bệnh nghề nghiệp từ thời còn làm liếm cẩu chuyên nghiệp, đủ để Lục Tinh dùng trong đời thực mà giáng chiều đả kích, càn quét tứ phương.
Ừm, là loại nam nữ đều thu phục được.
Chỉ một vốc sô-cô-la đã trực tiếp được nhận làm nghĩa phụ.
Lý Đại Xuân vui sướng tột độ!
Hắn vừa thưởng thức sô-cô-la vừa nói.
"Nghĩa phụ, ngươi là người tốt!"
"Hễ ai thích ăn uống đều là người tốt, đó là quan điểm thiện ác của ta, Phạn Môn!"
Lục Tinh đột nhiên bị phát thẻ người tốt, cũng có chút không quen.
"Nhưng mà nghĩa phụ, sao hôm nay ngươi không đi theo hoa khôi Ngụy thế?"
Lý Đại Xuân no đủ rồi lại nghĩ đến chuyện bát quái.
Cộc cộc cộc.
Một tràng tiếng bước chân dồn dập ngắt lời Lục Tinh, hắn quay đầu nhìn lại.
Ở đầu cầu thang xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Lý Đại Xuân kinh ngạc thốt lên.
"Trời! Hoa khôi Ngụy vậy mà lại đến muộn!"
Hôm nay là thứ Hai.
Gió xuân thổi qua mặt đất, lại đến mùa vạn vật đâm chồi.
Đám học sinh bị nhốt trong trường, đứa nào đứa nấy oán khí còn nặng hơn quỷ, quầng thâm mắt kéo đến tận cằm, đủ sức nuôi sống cả trăm tên Tà Kiếm Tiên!
Vậy mà có người, lại sinh ra để làm tâm điểm của đám đông.
Ví như Ngụy Thanh Ngư.
Nghe tiếng kêu kinh ngạc của Lý Đại Xuân, Lục Tinh quay đầu lại.
Ở đầu cầu thang, xuất hiện một bóng người cao gầy, mảnh mai.
Là Ngụy Thanh Ngư!
Lục Tinh vẫn thường nghi ngờ liệu có phải Ngụy Thanh Ngư không bao giờ ra khỏi nhà vào thời gian nghỉ ngơi không.
Nếu không thì sao có thể trắng đến thế?
Hắn có chết ba ngày cũng không trắng được như Ngụy Thanh Ngư.
Giữa một đám học sinh mặt mày xám xịt, Ngụy Thanh Ngư đẹp tựa một dòng suối trong.
Chỉ đứng ở đó thôi cũng đã giống như một bức tranh.
Người trong trường chỉ cười nhạo hành vi liếm cẩu của Lục Tinh, chứ chưa từng có ai chê bai mắt nhìn của hắn.
Nhưng vào lúc này.
Trạng thái của Ngụy Thanh Ngư có chút không ổn.
Liếc qua gò má ửng hồng của nàng sau một quãng chạy vội, Lục Tinh như không có chuyện gì xảy ra, cúi đầu đọc sách tiếp.
Ừm.
Trong sách tự có Nhan Như Ngọc.
Hôm đó gã quản gia đột nhiên hỏi hắn có thích Ngụy Thanh Ngư không, chắc chắn không phải là thuận miệng hỏi bừa.