Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Giang Tiếu Thiên đoán không sai!
Quả thực là Giang Hàn đã trở về trấn Giang Gia. Pháo hiệu kia cũng chính là do thành viên của đội Tuần Liệp Giang gia phóng lên, nhằm cảnh báo tộc nhân tăng cường cảnh giới, đồng thời thu hút người đến tiếp ứng, vây bắt hắn.
Thực ra, từ chính ngọ, Giang Hàn đã âm thầm hạ sơn.
Hắn cố tình ra tay đánh lén giết hai người trong đội tuần tra ở đỉnh thứ tám là để dụ Giang Tiếu Thiên cùng đám người lên núi truy lùng.
Ngay khi nghe được tin Giang Tiếu Thiên đã lên núi, hắn đã quyết định lặng lẽ hạ sơn, trở về trấn Giang Gia cứu Giang Ly.
Giang gia hiện tại chỉ còn bốn người cảnh giới Huyền U.
Tộc trưởng đang bế tử quan, đại trưởng lão thì bệnh nặng không dậy nổi, nhị trưởng lão đang ở Vân Mộng thành, còn lại duy nhất tam trưởng lão Giang Tiếu Thiên cũng đã lên núi...
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa — cơ hội ngàn năm khó gặp!
Chỉ cần cứu được Giang Ly hắn sẽ đưa nàng cao bay xa chạy. Với thần thông Xuyên Sơn Thuật trong tay, thiên quân vạn mã cũng khó lòng ngăn cản bước chân hắn!
Trở về trấn, Giang Hàn không lập tức ra tay, mà nhẫn nại chờ đợi thời cơ.
Đợi đến đêm, hắn mới thi triển Xuyên Sơn Thuật, đào đất vượt ngầm, trồi lên từ phía tây viện — nơi hắn đoán Giang Ly bị giam giữ.
Chỉ tiếc một điều, hắn đã đến muộn một bước!
Giang Ly sớm đã bị tam trưởng lão chuyển sang viện trưởng lão, trong tiểu viện giờ đây trống rỗng.
Không còn cách nào khác, Giang Hàn đành phải ra tay, lặng lẽ khống chế một tên đội viên tuần tra, tra khảo nơi giam Giang Ly.
Sau đó tiện để tránh hậu họa, tiện tay đưa y... về gặp Diêm Vương.
Nhưng chưa kịp tới viện trưởng lão thì từ xa một tia sáng lửa vọt lên trời, ngay sau đó là một chùm pháo hoa bùng nổ giữa không trung.
"Không hay rồi... Xác tên kia bị phát hiện."
Giang Hàn ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt trầm lạnh.
Đi? Hay là chiến?
Viện trưởng lão đã ở ngay trước mắt, cũng gần nơi tộc trưởng cư ngụ. Nếu kinh động đến tộc trưởng Giang gia, thì hậu quả thật khó tưởng tượng.
Phải biết, tộc trưởng là cường giả Huyền U cửu trọng, ra tay một chiêu là đủ tiễn hắn quy thiên.
Nhưng Giang Hàn hít sâu một hơi, sát khí dâng trào trong mắt:
“Đã tới nơi rồi, không thể lùi được nữa... Liều một phen vậy!”
"Đánh cược một lần! Cầu cho lão quỷ kia vẫn còn chìm sâu trong tử quan!"
Vút!
Giang Hàn không giấu thân nữa, tung người nhảy lên tường viện.
Hắn đảo mắt nhìn quanh, rất nhanh đã xác định một viện lạc, nơi đó nhân khí dày đặc, canh phòng nghiêm ngặt, chắc chắn chính là nơi giam giữ Giang Ly!
Không chút do dự, Giang Hàn tung mình lướt tới!
“Giang Hàn!”
Hai bên cổng viện sáng rực đuốc, có mấy người đang canh giữ, dẫn đầu là Giang Long.
Thấy Giang Hàn lao tới, mắt Giang Long bốc hỏa, sát ý cuồn cuộn, rút kiếm quát lớn:
“Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại tự chui đầu vào! Đã đến thì đừng hòng rời đi!”
Giang Hàn không chậm lại, vừa tiến tới vừa lạnh lùng quát:
“Ta chỉ muốn đưa Giang Ly đi, đừng ép ta khai sát giới. Tránh ra!”
Những kẻ đứng sau Giang Long đưa mắt nhìn nhau, trong lòng dao động. Mấy hôm nay Giang Hàn đã giết đỏ mắt, người chết dưới tay hắn không đếm xuể.
Giang Hàn đã không còn là thiếu niên thuần hậu dễ bắt nạt ngày nào mà là một ma thần sát lục, một hung thần giết người không chớp mắt!
“Lên! Giết hắn!” – Giang Long quát lớn, vung kiếm lao lên.
Mấy người phía sau cũng cắn răng xông theo, tuy trong lòng sợ hãi nhưng Giang Hàn đã vào tới viện trưởng lão, nếu để hắn thoát thì không thể nào ăn nói với tam trưởng lão.
“Chết đi!!!”
Giang Long thi triển huyền kỹ, kiếm ảnh như triều dâng cuồn cuộn đâm về phía trước.
“Hừ!”
Giang Hàn gầm nhẹ, thân hình bay lên cao, tránh được công kích rồi lơ lửng giữa không trung.
Đây là một cách chiến đấu mới hắn vừa lĩnh ngộ — thi triển Di Hình Hoán Ảnh giữa không trung, để thân ảnh đứng yên, mê hoặc thị giác địch nhân, khiến phản ứng đối phương chậm một nhịp!
Ngay khoảnh khắc đó, bản thể của hắn đã xuất hiện sau lưng một người, chém thẳng một đao!
Phập!
Một đao không lưu tình, chém bay đối thủ!
Trải qua những mấy ngàyhuyết chiến, Giang Hàn đã hiểu rõ một đạo lý:
Đối với kẻ địch, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì tuyệt đối không được mềm lòng. Mềm lòng, kẻ chết sẽ là mình!
Hắn lao sang trái, trường đao như sao băng xẹt ngang trời, chém tới đầu một kẻ khác. Tên đó hoảng sợ lùi lại, Giang Long và đám người lập tức xông đến tiếp viện.
Nhưng... thân ảnh Giang Hàn lại bất động!
Hắn một lần nữa thi triển Di Hình Hoán Ảnh, xuất hiện sau lưng một tên khác, lại một đao đoạt mệnh!
Chớp mắt, hai người bị giết!
Tất cả đều hít một ngụm khí lạnh, Giang Hàn quá mạnh, giết cường giả cảnh giới Tử Phủ như giết gà!
“Cố gắng cầm cự! Viện binh sắp đến rồi!”
Giang Long vừa vung kiếm vừa gào lớn:
“Giang Hàn ở đây!”
“Chết đi!”
Giang Hàn mắt lạnh như băng, thi triển Di Hình Hoán Ảnh, lặng lẽ xuất hiện bên trái sau lưng Giang Long.
Giang Long phản ứng cực nhanh, vận thân pháp tránh né, nhưng vẫn bị trúng một đao nơi lưng!
“A!”
Giang Long đau đớn gào lớn
Hắn lập tức phản kích, kiếm lại một lần nữa chém trúng không kh!
Lại một tiếng xé gió phía sau —
“Ầm!”
Một cỗ lực mạnh truyền đến lưng, đau đớn tột cùng khiến mặt Giang Long trắng bệch. Hắn biết, mạng mình đã hết ngũ tạng đã nát bấy.
Giang Long gào lớn một tiếng:
“Cùng chết với ta!”
Hắn vung kiếm chém bừa ra sau, liều mạng sống chết cùng Giang Hàn.
Nhưng —
Soạt!
Trường kiếm vẫn chém trúng không khí!
Giang Long trợn mắt, kiêt lực, ngã gục xuống đất, ánh mắt đầy thù hận và không cam lòng nhìn bóng dáng đang dần tan biến...
Giang Long tử vong!
Hắn là người mạnh nhất ở đây, nhưng lại bị Giang Hàn dễ dàng giết chết. Những người còn lại hoảng loạn đến cực độ, quay đầu bỏ chạy.
Giang Hàn không truy sát, đá văng cánh cửa viện, xông vào.
Trong đại sảnh trống không, không thấy bóng người.
“Giang Ly! Giang Ly! Muội ở đâu?!”
Hắn gào lên, tiếng vọng vang khắp hội viện.
Hắn cầm đuốc, đạp vỡ từng cánh cửa tìm khắp các phòng nhưng khắp nơi đều trống rỗng.
Đúng lúc đó, từ xa vang lên tiếng bước chân dồn dập, tiếng quát tháo hỗn loạn.
Giang Hàn biết mình không còn nhiều thời gian vừa rồi liên tục thi triển Di Hình Hoán Ảnh, thần lực tiêu hao nặng, thời gian suy yếu sau khi vận Cuồng Bạo Thần Thông cũng sắp đến.
Hắn quăng đuốc lên giường, đập cửa sổ nhảy ra ngoài, chuẩn bị tìm chỗ đất mềm để đào tẩu.
“Sao thế? Sao lại ồn ào vậy?”
Lúc này, từ biệt viện gần đó, một phụ nhân trung niên chạy tới. Nhìn thấy lửa bốc lên, lập tức hét lớn:
“Cháy rồi! Mau tới dập lửa!”
“Hừm?”
Giang Hàn liếc mắt một cái, ánh mắt lạnh như hàn băng — chính là ả!
Chính là ả từng đánh mắng Giang Ly, từng lôi nàng đi trong nhục nhã.
Vút!
Hắn lóe người xuất hiện trước mặt bà ta.
“A?!...”
Phụ nhân hét lên kinh hoàng.
“Phập!”
Giang Hàn một đao xuyên tim, lạnh lùng kết liễu.
Sau đó hắn thi triển Xuyên Sơn Thuật, chui vào lòng đất biến mất không tung tích...