Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Có vẻ như người quản lý ở đây cũng có chút bản lĩnh, trước khi Dylan tiến vào, đã thấy đối phương tập kết binh sĩ bên ngoài giáo đường, tạo thành đội ngũ bắt đầu phản sát.
Bản thân Dylan cũng nhờ bôi đầy máu tươi che đi sợi nấm trên mặt nên mới được thả vào.
Nơi này chẳng mấy chốc sẽ khôi phục trật tự...
“Cô nàng này thật may mắn, tình cảm của các ngươi chắc hẳn rất sâu nặng, trong tình cảnh như vậy mà ngươi vẫn lao vào đây.” Sau khi giết chết tất cả những bệnh nhân đang xao động, Malvern đứng thẳng lên với cõi lòng tràn ngập bất đắc dĩ, không biết nên nói gì, hiện giờ gã cần tìm một người nói chuyện phiếm để giảm bớt áp lực tâm lý trong lòng.
Dylan nghe thế lại như nhớ tới chuyện gì đó, đột nhiên kích động đứng bật dậy, chạy vọt ra ngoài.
“Này, này?” Mặt mũi Malvern đầy vẻ nghi hoặc, dù không muốn tán gẫu thì cũng không cần bỏ chạy thế chứ?
Dylan chạy ra khỏi giáo đường sau đó nhìn quanh bốn phía một lượt, xác định đã không còn tung tích Quỷ ăn máu ở gần đây, giáo đường sẽ không gặp nguy hiểm gì nữa.
Lúc này, ông ta bèn nhân cơ hội các binh sĩ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục trật tự, để âm thầm chuồn ra khỏi làng.
Không phải ông ta không muốn nhìn thấy con gái mình khi tỉnh lại, chỉ vì ông ta sợ mà thôi.
Dylan lắc cánh tay trái đã khôi phục tri giác, sợi nấm dung hợp với máu thịt ở miệng vệt thương thời thời khắc khắc đều đang nhắc nhở ông ta rằng bản thân đã dị hóa từ lâu rồi.
Không phải ông ta sợ con gái không chấp nhận mình, mà hoàn toàn ngược lại. Đúng như lời vị mục sư thực tập kia nói, tình cảm giữa cha con bọn họ rất sâu nặng, sâu đến mức dù Bella biết cha mình đã biến thành như vậy, nàng cũng sẽ đứng về phía ông ta mà không hề do dự.
Mà đây chính là điều ông ta sợ nhất.
Sự dị thường của ông ta sớm muộn gì cũng bị phát hiện, đến lúc đó thứ ông ta phải đối mặt chính là phán quyết, sống hay chết còn chưa biết được. Mà Bella sở hữu thiên phú trác tuyệt rồi sẽ có được tương lai tốt đẹp cho mình, Dylan không thể chấp nhận chuyện tương lai của nàng bị hủy diệt chỉ vì bản thân.
Ông ta nhất định phải rời xa Bella.
Nhưng giờ ông ta có thể đi đâu đây?
Thậm chí Dylan còn nảy ra một suy nghĩ, có lẽ mình nên tìm một chỗ để tự kết thúc cuộc đời mới là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng nói cho cùng, con người sẽ luôn khát khao được sống.
Vì con gái ông ta có thể không để ý đến tính mạng, nhưng giờ phút này khi thấy con gái đã an toàn, ông ta cũng không nỡ từ bỏ cái mạng nhỏ này của mình nữa.
Nếu có thể, ông ta còn muốn ẩn nấp ở một nơi nào đó rồi thi thoảng lại hỏi thăm chút tin tức về Bella để biết nàng sống có tốt hay không.
Nghĩ tới nghĩ lui, Dylan đã quyết định đi tới một nơi.
Trong minh minh, ông ta cảm thấy chính mình có thể tìm được con đường sinh tồn ở nơi đó.
Khác với thời điểm ra roi thúc ngựa chạy đến thôn làng nọ, quá trình trở về của Dylan khá là chậm rãi. Ông ta đã mất hơn một tháng để hoàn thành chuyến hành trình này. Dọc đường ông ta vẫn dùng băng vải quấn kín mặt, bọc lại hệt như xác ướp, đồng thời cũng cố gắng tránh né những nơi có người ở, nếu cần tiếp tế cũng chỉ dừng chân ở trạm dịch hoặc vùng nông thôn.
Cuối cùng cũng về đến trị trấn Ách Phong, ông ta không dừng lại mà vội vàng đặt mua vật tư rồi một mình tiến vào thành phố dưới lòng đất. Ông ta không tới quán rượu tìm hiểu tình báo. Thành phố dưới lòng đất vạn năm vẫn chỉ như vậy, trong hai tháng thì có thể thay đổi đến mức nào chứ?
Con đường ông ta đi trong thành dưới lòng đất đều là những nơi không có tài nguyên gì, đồng thời cũng không có ma vật, là những con đường nhỏ tương đối an toàn, mục đích lần này của ông ta vốn cũng không phải để kiếm tiền.
Ông ta muốn tới đầm lầy kia xem qua một phen.
Cũng không biết bản thân đang chờ mong gì nữa, chỉ là mỗi lần nghĩ đến chuyện trốn đi, trong đầu ông ta đều sẽ hiện lên cảnh tượng bản thân từng nhìn thấy lúc bước vào căn phòng rương báu nọ.
Ông ta từng nghĩ, loại hiện tượng này có khả năng là một loại ám chỉ tinh thần nào đó sau khi bị ký sinh, nghĩa là thời điểm ông ta trở về sẽ bị cắn nuốt đến không còn lại gì.
Nhưng đến cuối cùng ông ta vẫn quyết định đi xem thử, nếu vì thế mà chết... Vậy thì chết thôi.
Dylan đi trên đoạn hành lang đá gấp khúc cao đến mấy chục thước giữa tầng bốn và tầng năm, gót giày va chạm với mặt đá, tiếng vang bắn ngược lại hai bên vách tường.
Tiếng bước chân không chỉ có của một mình ông ta, bởi vì một đám người mạo hiểm cũng vừa xuất hiện ở cầu thang phía dưới.
Khi đi lướt qua nhau, hai bên đều nắm chặt vũ khí trong tay.
Không thể không có lòng cảnh giác, phòng bị người xa lạ, trong thành phố dưới lòng đất này loại người gì cũng có.
“Anh bạn, chờ một chút.”
Dylan quay người lại, kẻ vừa lên tiếng gọi ông ta là một thanh niên mặc áo giáp da, bên hông treo loan đao. Nhìn gương mặt trẻ trung chưa tới hai mươi, lại có thể từ dưới tầng thứ năm đi lên, chứng tỏ đây là người có được thiên phú đủ khiến kẻ khác phải hâm mộ.