Có Quỷ

Chương 5. Đưa dâu (1)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Chu Tam Cát không xác định được kẻ vừa tới là vị khách không mời mà đến nào.

Lão vừa hoảng vừa sợ, nhưng lúc này cũng chỉ có thể đè nén sự kinh hãi, nhìn về phía đám người đang sững sờ trước tấm vải trắng, thấp giọng nói: "Còn ngây ra đó làm gì? Tiếp tục tấu nhạc lên..."

Mọi người bị tiếng Chu Tam Cát làm cho hoàn hồn.

Tôn Diên Thuận đầu tiên gõ mõ, sau đó các loại nhạc cụ lần lượt vang lên, trong căn nhà âm u lạnh thấu xương, bầu không khí dường như lại vui vẻ náo nhiệt hơn không ít.

Đôi mắt mực của Chu Tam Cát liếc về phía bên kia tấm vải đen, lão chỉnh giọng, cười nói, lặp lại câu hỏi lúc trước: "Không biết Chung tiểu thư và cha mẹ trưởng bối nhà cô thấy sinh thần bát tự của Chu lang quân có hợp với cô không?"

Trong tiếng nhạc ồn ào, Chu Xương quan sát sắc mặt mọi người, thông qua biểu cảm của họ, hắn dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập loạn xạ của họ.

Tuy không nói lời nào, nhưng từng người đều nín thở, vểnh tai, chờ đợi câu trả lời của người phụ nữ sau tấm vải đen.

May mắn thay, không lâu sau khi "bà mối" hỏi xong, một giọng nữ dịu dàng lập tức truyền ra từ phía sau tấm vải đen, bình tĩnh mà ôn hòa: "Hợp."

Âm thanh của người phụ nữ vẫn như trước, nhưng trong giọng nói không còn vẻ sợ hãi, giống như đã đổi thành người khác.

Mọi người nghe vậy, nhất thời thả lỏng đôi chút.

Còn Chu Tam Cát lại nổi da gà, trong lòng càng thêm chắc chắn, có thứ bí ẩn gì đó đã nhập vào người phụ nữ sau tấm vải đen!

Lão cắn răng, đôi mắt mực nhìn sang Chu Xương đang ngồi ở bên kia, hỏi "cháu út" câu hỏi tương tự.

Trong giọng nói ẩn chứa sự nghi ngờ sâu sắc: "Không biết Chu lang quân và cha mẹ trưởng bối nhà cậu thấy sinh thần bát tự của Chung tiểu thư có hợp với cậu không?" (khúc này lão đang đóng giả “bà mối” nên gọi bằng “cậu”)

Câu trả lời của Chu Xương lại bình tĩnh và chắc chắn: "Hợp."

Câu trả lời của cháu út khiến Chu Tam Cát lấy lại được vài phần dũng khí, lão ổn định hơi thở, cúi người cầm một cây gậy gỗ, dùng cây gậy từ từ vén tấm vải đen che giữa Chu Xương và "Chung tiểu thư" lên, đồng thời hỏi: "Chung tiểu thư, mời cô xem mặt Chu lang quân. Không biết cô có hài lòng với dung mạo của cậu ấy không?"

Tấm vải đen được từ từ vén lên.

Người phụ nữ mặc áo cưới đỏ rực ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế cao.

Thân hình cô mảnh mai, bộ áo cưới đỏ tươi càng làm tôn lên vẻ yểu điệu thon thả của cô.

Những ngón tay trắng bệch không chút màu máu của người phụ nữ đan vào nhau trước bụng.

Một tờ giấy vàng che mặt cô khẽ đong đưa theo gió, nét mực nhạt nhòa trên khoảng trống của tờ giấy vàng từ từ phác họa ra đôi lông mày mảnh, đôi mắt dài hẹp...

Trong nháy mắt, một khuôn mặt quyến rũ đa tình hiện lên trên giấy.

Khuôn mặt trên giấy quyến rũ mê hồn, "nó" nhìn chằm chằm vào Chu Xương đối diện, môi đỏ khẽ mở, cười duyên dáng: "Tôi hài lòng..."

Vừa nhìn thấy khuôn mặt yêu kiều như vậy hiện ra trên tờ giấy, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân Chu Tam Cát xộc thẳng lên đỉnh đầu!

Lão diễn vở tuồng "Chung Quỳ gả muội" này, rốt cuộc đã triệu hồi đến thứ gì?!

Tiếng nhạc trong nhà lúc này trở nên hỗn loạn, các loại âm thanh hòa lẫn vào nhau.

Mọi người có mặt đều cảm thấy có âm khí quanh quẩn trên đầu và sau gáy!

Chu Xương lại có vẻ lạc lõng giữa đám người đang kinh hãi, hắn nhìn khuôn mặt giấy đang cười duyên dáng đối diện một lúc, rồi liếc sang bóng "bà mối" trên tấm vải trắng.

"Bà mối" Chu Tam Cát cứng đờ sau tấm vải trắng, nhất thời không biết làm gì.

Chu Xương chỉ có thể tự mình quyết định, hắn quay lại nhìn khuôn mặt mỹ nhân trên giấy vàng, mỉm cười: "Tôi cũng rất hài lòng đối với dung mạo của Chung tiểu thư. Bà mối, tôi và Chung tiểu thư khi nào thành hôn?"

Khuôn mặt giấy vào nhà nhưng không làm hại bất kỳ ai trong nhà, chỉ nhập vào Bạch Tú Nga để hoàn thành mối hôn sự này với Chu Xương.

Có thể thấy hiện tại nó hứng thú với việc thành hôn cùng Chu Xương hơn bất cứ điều gì khác.

Nó đến vì Chu Xương, nhưng Chu Xương không biết nó thích "thân xác Chu Xương" mà hắn đang chiếm giữ, hay là thích chính bản thân hắn?

Dù là loại nào, hiện tại có thể thu hút con quỷ mặt giấy này cũng coi như là chuyện tốt.

Chu Tam Cát hoàn hồn, do dự nói: "Thành hôn chưa vội... Nếu hai người bây giờ đã tâm đầu ý hợp, thì trước tiên hãy trao đổi tín vật đính ước. Phải nhớ kỹ, nếu đã trao đổi tín vật thì hai người phải kính trọng yêu thương lẫn nhau suốt đời, không bao giờ phản bội!"

Chu Tam Cát hạ thấp giọng, cố ý nhắc nhở Chu Xương.

Nhưng Chu Xương dường như không hiểu ý tứ trong lời nói của lão, tự mình đáp: "Đương nhiên là bên nhau cả đời, không bao giờ phản bội. Nhưng bây giờ tôi không thể cử động, nhờ ai đó cắt cho tôi một lọn tóc để trao đổi với Chung tiểu thư."

Ánh mắt hắn dừng lại trên người Tôn Diên Thuận.

Tôn Diên Thuận làm theo lời, cắt giúp Chu Xương một lọn tóc, dùng giấy đỏ bọc lại, run rẩy đưa cho khuôn mặt giấy đang ngồi đối diện.

Khuôn mặt giấy không đưa tay ra nhận, nó nhìn Chu Xương đối diện với vẻ trìu mến, gói giấy đỏ mà Tôn Diên Thuận đưa tới lập tức bị gió thổi bay, lọn tóc bay lượn, kết thành sợi dây mảnh, quấn quanh cổ tay nó.

Một lọn tóc đen buông xuống bên cạnh khuôn mặt giấy cũng tự động rơi xuống cùng lúc, bay về phía Chu Xương.

Trên cổ tay phải của Chu Xương vốn có một sợi dây màu đỏ rất nhạt, tóc đen và sợi dây đỏ quấn lấy nhau, giống như một vòng dây được bện từ hai sợi dây đen và đỏ, đeo trên cổ tay phải của hắn.

Hắn cúi đầu nhìn vòng dây trên cổ tay, vẻ mặt hơi bối rối.

Vào sinh nhật lần thứ mười lăm của hắn, ông nội đã xem bói cho hắn ở hội Khánh Đàn tại quê nhà, đoán rằng hắn sẽ gặp một tai họa bất ngờ trước sinh nhật năm hai mươi ba tuổi.

Vì vậy, ông nội đã đến chỗ "Âm Sinh Lão Mẫu" ở quê để xin sợi dây đỏ này, giúp hắn hóa giải tai họa sau này.

Nhưng tại sao sợi dây đỏ này lại xuất hiện ở đây?

"Em cũng nguyện cùng lang quân cả đời bên nhau, đến chết không chia lìa..." Khuôn mặt mỹ nhân trên giấy vàng vẫn đang e lệ nói.