Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Chương 1131: Bị khinh bỉ

Ngày hôm sau, Phương Chu xuất hiện.

Phương Chu to lớn có hình mũi khoan, có thể chứa đựng một ngàn người.

Nơi như thành Bạch Pha tương đương với thành thị rất nhỏ, ba ngày mới xuất phát một chuyến, bọn họ vừa vặn đuổi kịp một chuyến phù văn Phương Chu đi ngang qua Bạch Pha Thành.

Nhìn qua Phương Chu phi hành, mặt ngoài màu trắng, khí phách thời thượng, hình bầu dục, giống y như khí cầu bay trên bầu trời.

Sở Hạo không thể không cảm thán, Sơn Hải Giới không hổ là văn hóa âm dương, có thể gánh chịu phù văn âm dương trên Phương Chu phi hành.

Phương Chu có tổng cộng năm bộ phận, chỗ đứng, ghế ngồi cứng, ghế ngồi mềm, khoang hạng nhất, khoang thuyền hạng nhất.

Sơn Hải Giới cũng hiện thực như vậy, kẻ có tiền ngồi khoang hạng nhất và khoang thuyền hạng nhất, người giàu ngồi ghế mềm, người bình thường bậc trung ngồi ghế cứng.

Trong tay Sở Hạo có 50 vạn Sơn Hải Tệ, nhưng mà Trương Hàn sớm đã tính toán xong, chuẩn bị chỗ đứng đến thánh địa Cửu Hoa, tiền vừa đủ mà thôi.

Cho nên Sở Hạo chỉ có thể mua chỗ đứng.

Con mẹ nó Sở Hạo đều im lặng, ông đây đường đường là bức vương còn phải đứng?

Gương mặt Sở Hạo âm trầm, lớn tiếng nói: “Đổi một vé cho ông đây, ông đây muốn ngồi khoang hạng nhất.”

Người đứng gần đó đều quay lại nhìn, tất cả mọi người đều đứng.

Mã Đại Trường ho khan, nói: “Lão đại, từ nơi này đến trạm kế tiếp ngồi khoang hạng nhất, cần 87 vạn Sơn Hải Tệ.”

Gương mặt Sở Hạo âm trầm, giọng điệu thay đổi nói: “Ý của ta là thực ra chỗ đứng cũng khá tốt, có thể rèn luyện cơ thể, khoang hạng nhất chỉ có người lười mới ngồi.”

Mấy người gần đó nhìn Sở Hạo với vẻ khinh bỉ, Mã Đại Trường cảm thấy mất thể diện, tỏ vẻ ta không quen biết ngươi.

Sở Hạo nhỏ giọng nói: “Trong tay ngươi không có tiền ư? Sao ngươi lăn lộn được?”

Vẻ mặt Mã Đại Trường đau khổ, nói: “Lão đại, cả đời ta chỉ tích cóp được 40 vạn Sơn Hải Tệ, đã tính là rất nhiều, chúng ta nên tiết kiệm một chút thì hơn. Đến thành phố lớn, nghe nói vật chất còn rất đắt, đừng để đến lúc đó ngay cả cơm đều không có mà ăn.”

Sở Hạo mắng: “Mẹ nó, không phải chỉ ngồi một cái Phương Chu thôi sao? Sao mắc như thế?”

Mã Đại Trường bất đắc dĩ nói: “Ngài không biết đâu, ban đêm là nguy hiểm nhất, đừng nói là người bình thường, cho dù là thuật sĩ âm dương mạnh tới đâu, cũng chưa chắc dám ra ngoài, đừng nói chi là đến thành phố lớn khác.”

“Chỉ có cưỡi Phương Chu, mới có thể đi xa được như vậy, cho nên có một số người cả đời đều không rời khỏi Bạch Pha Thành.”

Sở Hạo nói: “Ngươi cũng chưa từng rời khỏi Bạch Pha Thành ư?”

Mã Đại Trường đỏ mặt nói: “Kể từ lúc bản thân hiểu chuyện, chưa từng rời đi.”

Tình huống khác biệt, nơi này không phải Viêm Hoàng Giới.

Sở Hạo nhức đầu nói: “Móa nó, trước khi đến thành phố kế tiếp kiếm ít tiền, ông đây đường đường là Thánh Sư, sao có thể đứng đến Cửu Hoa.”

Sở Hạo vốn cho rằng Phương Chu rất nhanh là tới, không ngờ còn phải đi đường vòng.

Mã Đại Trường nói không đi đường vòng không được, mấy chỗ là địa bàn của sơn hải quái, ban ngày bọn chúng cũng rất hung mãnh, sẽ đánh chìm Phương Chu.

Sở Hạo nói: “Không trung vạn mét cũng có thể đánh chìm ư?”

Mã Đại Trường gật đầu nói: “Có sơn hải quái còn to hơn thuyền, còn bay được, thích nhất đi săn người trong Phương Chu đi ngang qua.”

Thế giới này, quả nhiên khắp nơi tràn ngập nguy hiểm.

Không có cách nào, hai người chỉ có thể ngồi xổm một góc, đợi trạm kế tiếp.

Không biết qua bao lâu, Sở Hạo đói bụng nói: “Đi kiếm đồ ăn đi.”

Mã Đại Trường vội vàng nói: “Lão đại, chịu đựng một chút đi, ta vừa nhìn giá đồ ăn trên thuyền, không phải khoản chúng ta có thể mua được.”

Sở Hạo: “…”

Mẹ nó, còn muốn làm chuyện lớn ở Sơn Hải Giới, kết quả ông đây tới chịu tội ư?

Hắn không nhịn được nghĩ tới thời gian từng khổ sở ở trên cầu đoán mệnh cho người ta.

Sở Hạo nói: “Bớt nói linh tinh đi, ta mời.”

Mã Đại Trường lập tức tỉnh táo, nhanh chóng dẫn đường.

Đồ ăn ở khu vực ghế mềm, phải đi qua bên ghế ngồi cứng. Nhìn thấy ghế ngồi cứng, là ghế sô pha thoải mái dễ chịu, còn có một ly rượu ngon, Sở Hạo trợn mắt nói: “Con mẹ nó đây là ghế cứng sao?”

Đây là ghế ngồi cứng ư?

Có cảm giác như khoang hạng nhất của máy bay hàng không.

Khi đi ngang qua ghế ngồi cứng, đến khu vực ghế mềm, Sở Hạo càng thêm kích thích 10 van lần.

Ghế mềm, là ghế sô pha thoải mái dễ chịu.

Có hoa quả tươi mới bày trước mặt, còn có cửa sổ, có thể nhìn thấy cảnh đẹp bên ngoài.

Còn có thể rời đi đi trên hành lang của Phương Chu, bên ngoài không có gió táp, được phù văn che lại, cũng cảm nhận được đang ở hành lang một du thuyền.

Mẹ nó?

Vừa nghĩ tới hoàn cảnh ở chỗ đứng, ngay cả chỗ để ngồi đều không có, giống y như dân chạy nạn.

Mã Đại Trường chờ mong nói: “Lão đại, tiệc đứng phía trước 5 vạn Sơn Hải Tệ một người, muốn mua không?”

Sở Hạo quay đầu bước đi, nói: “Đột nhiên cảm thấy không đói bụng nữa.”

Giọng nói khinh bỉ của hệ thống truyền tới, nói: “Tham tiền.”

Sở Hạo cười mỉa nói: “Chuyện này có thể kích thích bản bức vương sao? Nói cho ngươi biết, chuyện này không tính là chuyện lớn gì?”

Mã Đại Trường nuốt nước bọt, bất đắc dĩ đi theo rời đi.

Lúc này giọng nói giễu cợt vang lên, nói: “Tên nghèo hèn.”

Sở Hạo dừng bước xoay người, nhìn chằm chằm người mới nói chuyện. Đó là người trẻ tuổi khoảng 18 tuổi, hình dạng khiến người ta cảm thấy là cậu ấm, hắn ta mặc đồ thoải mái, tràn ngập khí chất công tử.

Bạch Pha Thành có thể ngồi ghế mềm, thật sự chỉ có mấy người, người trẻ tuổi kia là từ thành phố khác đi ngang qua.

Sở Hạo nói: “Ngươi mới nói gì?”

Bạch Chấn Vũ nhìn Sở Hạo, ghét bỏ nói: “Đừng tới gần ta, đừng nói chuyện với ta, ta có bệnh sạch sẽ với người nghèo. Đúng là đáng ghét, cháu trai của Bắc Ưng vì tán gái, đoạt vị trí khoang hạng nhất của ta, nếu không phải không còn vị trí của khoang hạng nhất, ta đâu tới ghế mềm ngồi.”

Con hàng này kỳ lạ như vậy sao?

Người nghèo trêu chọc ngươi sao?

Vậy mà nói những lời này.

Sở Hạo mỉm cười, nắm chặt tay tiến về trước.

Mã Đại Trường vội vàng kéo hắn, nói: “Lão đại, đừng gây chuyện ở đây, không sẽ bị ném ra khỏi Phương Chu.”

Sở Hạo trừng hắn ta một cái, nói: “Đi sang một bên.”

Mã Đại Trường bất đắc dĩ tránh ra.

Bạch Chấn Vũ thản nhiên nói: “Làm sao, ngươi muốn ra tay à?”

Tên nhóc này chỉ là con nhà giàu, Sở Hạo không biết từng giáo huấn bao nhiêu tên.

“Im ngay.”

Giọng nói thanh thúy dễ nghe vang lên, một gương mặt trái xoan cổ điển hợp tiêu chuẩn xuất hiện, con mắt của cô ta có thần, giống y như sóng nước dập dờn, không giây phút nào yên tĩnh thổ lộ hết mọi thứ.

Bạch Chấn Vũ vội vàng đứng dậy, lúng túng nói: “Chị, sao chị lại từ khoang hạng nhất xuống đây?”

Bạch Ngọc Thu trừng người trẻ tuổi, nhìn về phía Sở Hạo, kèm theo áy náy nói: “Em trai tôi là cậu ấm, nói với anh mấy lời không dễ nghe, tôi xin lỗi anh.”

Sở Hạo thản nhiên nói: “Nếu như xin lỗi có tác dụng, tôi có thể là người có tính tình tốt nhất trên thế giới này.”

“Vậy ngươi muốn thế nào? Ra tay ở nơi này sao?” Bạch Chấn Vũ nói.

Bạch Ngọc Thu trừng người trẻ tuổi một cái, hắn ta rụt cổ dường như rất sợ người phụ nữ này.

Sở Hạo đột nhiên cười nói: “Ta chính là nghĩ như vậy.”

Một dòng khí tức từ trên người Sở Hạo tản ra, người xung quanh đều quay đầu lại nhìn.

Thuật sĩ âm dương ư?

Người xung quanh đều cười, có người gây chuyện ở phù văn Phương Chu, lần này có trò hay để coi rồi.