Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Trong bất tri bất giác, Bạch Như Tuyết vô luận là giặt quần áo nấu ăn, vẫn là dọn dẹp việc nhà đều càng ngày càng thuần thục, giống như một hiền thê vậy.

Đông chí tới.

Một buổi sáng nọ, Bạch Như Tuyết tỉnh lại, phát hiện da mình bịt kín một tầng óng ánh long lanh, tựa vảy xà.

Thiếu nữ giật nảy mình, vội vã soi gương, thấy trên mặt mình cũng có một tầng da xà trắng toát, hơn nữa mắt tối tăm mờ mịt.

"Hỏng bét, ta .uốn lột da rồi, làm thế nào đây? Làm thế nào đây..."

Bạch Như Tuyết đi qua đi lại trong phòng, tay nhỏ nắm chặt lấy ống tay áo.

Cuối cùng, Bạch Như Tuyết dừng bước, đôi mắt mang theo kiên định: "Xem ra chỉ có thể chạy thôi!"

Bạch Như Tuyết cầm lấy giấy bút, lưu lại cho Tiêu Mặc một phong thư, đại ý là: "Trong nhà có việc, muội muội ngã bệnh, ta phải trở về chăm sóc muội muội, mùa xuân ta sẽ trở lại".

Tiếp đó Bạch Như Tuyết biến thành một con xà, mau lẹ chui ra khỏi khe cửa, leo lên núi.

"Như Tuyết rời giường... Như Tuyết..."

Trời đã quá trưa mà Bạch Như Tuyết vẫn chưa rời giường, Tiêu Mặc bèn gõ cửa phòng, kết quả trong phòng không một bóng người, chỉ thấy trên bàn có một phong thư cùng trên mặt đất lớp da xà trắng óng ánh.

Trở lại trên núi, Bạch Như Tuyết nhanh như chớp chui vào trong sơn động.

Lúc này muội muội đã ngủ đông, Bạch Như Tuyết nằm bên cạnh muội muội, mắt nhìn tuyết lớn ngoài động, trong lòng bắt đầu lo lắng.

"Không có ta nấu cơm, hắn sẽ không đói bụng sao?"

"Quần áo không có ai giặt cho hắn thì làm thế nào?"

"Lại không có người đắp chăn ấm cho hắn, hắn có quen không?"

Nghĩ tới nghĩ lui, đầu Bạch Như Tuyết càng ngày càng nặng, cuối cùng chìm vào giấc ngủ đông.

Đầu xuân Bạch Như Tuyết mở mắt, lại lột da một lần nữa.

Khi thấy thân hình mình, Bạch Như Tuyết giật nảy mình.

Lúc này Bạch Như Tuyết đã dài mười lăm xích, to một thước.

Kiến thức khắc trong huyết mạch nói cho nàng, nàng không còn là một con xà nữa, mà là một con mãng xà.

Lắc mình biến hóa, Bạch Như Tuyết hóa thành nhân hình, cúi đầu nhìn xuống, kết quả phát hiện không nhìn thấy ngón chân mình.

Khi đi đến bên hồ nước, Bạch Như Tuyết nhìn mình trong nước.

Nữ tử dáng người yểu điệu, dưới vai ngọc phong sung mãn êm dịu, được đai lưng tơ lụa phác họa ra đường cong kinh tâm động phách, phía dưới lớp lụa mỏng mơ hồ có thể thấy được đường nét nở nang, theo hơi thở phập phồng lên xuống, như noãn ngọc thơm ngát.

Vòng eo tinh tế trong suốt vừa đúng một nắm, đúng như liễu yếu đón gió.

Mà phía dưới váy áo, hai đùi ngọc thon dài thẳng tắp, cho dù bị váy xòe che lấp, cũng có thể thấy được phong thái duyên dáng yêu kiều.

Đôi mắt hoa đào ẩn tình ngưng liếc, như múi đào mới nở, đuôi mắt hơi rung lên, tự nhiên toát ra một đoạn phong lưu phong nhã, tựa như nhuộm son phấn, điểm lên một vòng đỏ mỏng mê người.

"Đây là ta sao?" Bạch Như Tuyết kinh ngạc nhìn mình trong nước.

Nàng xoay người nhìn sang bên cạnh, trong nước đường cong nữ tử giống như sơn mạch nhấp nhô lên xuống.

"Đẹp thì đẹp đấy, nhưng mà cảm giác vai thật đau..."

Bạch Như Tuyết nhíu mày, chống chống hai ngọn núi phía trước.

"Thôi, tranh thủ xuống núi, thời gian đã nửa năm trôi qua rồi, cũng không biết Tiêu Mặc có ăn cơm ngon không."

Khi nàng xuống núi, đi tới cửa viện của Tiêu Mặc, Tiêu Mặc vẫn như thường ngày, đang ngồi đọc sách.

"Tiêu Mặc." Bạch Như Tuyết gọi nam nhân trong viện một tiếng.

Tiêu Mặc ngẩng đầu nhìn nữ tử váy trắng ngoài sân, không khỏi ngây người, hồi lâu mới phản ứng lại: "Bạch cô nương?"

"Không phải ta thì là ai?" Bạch Như Tuyết bước vào trong viện.

Bạch Như Tuyết vừa đi đến, tầm mắt Tiêu Mặc liền dán chặt vào nàng.

"Ngươi... Ngươi sao cứ nhìn ta mãi vậy? Ta, ta kỳ quái lắm sao?" Bạch Như Tuyết bị tầm mắt Tiêu Mặc nhìn đến ngượng ngùng, cảm giác thân thể nóng bừng.

"Không có, chỉ là nửa năm không gặp, cảm thấy Bạch cô nương thay đổi khá nhiều, nhất thời chưa thích ứng." Tiêu Mặc nói, rồi thu hồi tầm mắt, "Xin lỗi, tiểu sinh thất lễ."

"Vậy so với trước kia là đẹp hơn hay xấu hơn?" Bạch Như Tuyết xinh đẹp hỏi, vẫn ngây ngô như trước.

"Đẹp hơn." Tiêu Mặc thành thật đáp.

Trước kia Như Tuyết mang vẻ thanh thuần như thiếu nữ, mà bây giờ Như Tuyết đã hoàn toàn trưởng thành, trong nét thanh thuần lại mang theo chút vũ mị.

"Đẹp hơn thì nhìn thêm chút nữa đi." Bạch Như Tuyết đôi mắt cong cong, "Nếu là Tiêu Mặc ngươi, ta không để ý đâu."

"Điều này e là không ổn." Tiêu Mặc lắc đầu cười.

"Sao lại không ổn?" Bạch Như Tuyết nghiêng đầu, "Ta lớn lên xinh đẹp, vốn là để cho ngươi ngắm mà."

"..." Tiêu Mặc nhất thời không biết nói gì.

"Cô nương..." Tiêu Mặc muốn giải thích, "Nam nữ thụ thụ bất thân."

"Không hiểu."

Bạch Như Tuyết lắc đầu.

Nếu là người khác, nàng tự nhiên phải giữ ý nam nữ, nhưng nàng lại không ghét Tiêu Mặc, cần gì phải câu nệ như vậy?

Tiêu Mặc thì có chút kỳ quái, cứ khăng khăng giữ lễ.

Bất tri bất giác...

Lại hai năm trôi qua.

Mùa đông, Bạch Như Tuyết lại lên núi ngủ đông.

Mỗi lần ngủ đông tỉnh lại, Bạch Như Tuyết lại càng to lớn hơn, nhưng sau khi hóa thành người, dung mạo vẫn không thay đổi.

Một hôm, Bạch Như Tuyết ra bờ sông giặt quần áo.

Không biết các bà các thím trong thôn đã nói gì với Bạch Như Tuyết.

Sau khi trở về, nàng cứ nhìn Tiêu Mặc chằm chằm, lúc ăn cơm cũng nhìn, lúc phơi quần áo cũng liếc trộm.

Nàng không có việc gì làm, cứ ngồi trước mặt Tiêu Mặc mà nhìn.

"Bạch cô nương có chuyện gì sao?" Tiêu Mặc buông sách xuống, bưng chén trà trên bàn lên uống một ngụm.

“Phải." Bạch Như Tuyết gật đầu, "Tiêu Mặc, ngươi khi nào thì cưới ta?"

"Khụ khụ khụ..." Tiêu Mặc bị sặc, "Bạch cô nương, ngươi nói gì?"

"Ta nói, ngươi khi nào thì cưới ta?" Bạch Như Tuyết hỏi lại.

"Bạch cô nương... Sao lại hỏi vậy?"

"Vì Lý đại thẩm bảo ta hỏi."

Bạch Như Tuyết ưỡn thẳng eo thon, đôi gò bồng đảo như núi tuyết in bóng mờ trên bàn đá.

"Lý đại thẩm nói ta chưa chồng, ngươi chưa vợ, lại ngày ngày ở cùng nhau, đều đã lớn cả rồi, sao chúng ta còn chưa thành thân? Lý đại thẩm nói nhi tử bà ấy bằng tuổi ngươi đã có cháu bồng cháu bế rồi."

"Cái này..." Tiêu Mặc suy nghĩ rồi giải thích, "Bạch cô nương, chỉ khi hai người yêu thương nhau mới có thể thành thân."

"Nhưng ta thích ngươi mà?" Bạch Như Tuyết trừng mắt, "Ngươi chẳng lẽ không thích ta sao?"

Tiêu Mặc mỉm cười: "Vậy với Bạch cô nương, chúng ta là quan hệ gì?"

"Bằng hữu." Bạch Như Tuyết buột miệng.

Tiêu Mặc lắc đầu: "Nhưng Bạch cô nương, chỉ là bằng hữu thích nhau thôi thì chưa đủ."

"Vậy thích thế nào mới đủ?"

Bạch Như Tuyết hoang mang, thì ra thích cũng có nhiều loại sao?

"Cái này..." Tiêu Mặc trầm ngâm một chút, "Khó nói, nhưng nếu có một ngày Bạch cô nương hiểu rõ, sẽ biết có muốn thành thân với ta hay không."

"Vậy nếu có một ngày ta hiểu rõ, ta lại muốn ngươi cưới ta, vậy ngươi có cưới ta không?"

Tiêu Mặc sững người, ôn nhu nhìn vào đôi mắt hoa đào của thiếu nữ:

"Được.”