Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Trong viện, Tiểu Thanh ợ một tiếng.

Vừa rồi, Tiểu Thanh đã được thỏa mãn cơn nghiện.

Mười mấy con chuột gần đó đều bị Tiểu Thanh chén sạch.

Khi Tiểu Thanh ăn no nê, thư thái muốn đi ngủ, đột nhiên nhìn thấy tỷ tỷ mình từ trong bóng tối chạy về.

"Tỷ tỷ, ngươi..."

"Tiểu Thanh, ta đi ngủ!"

Tiểu Thanh chưa nói xong, Bạch Như Tuyết đã chạy vào phòng như thể trốn tránh, bỏ lại Tiểu Thanh ngơ ngác trong đêm.

Tỷ tỷ đây là làm sao?

Vậy còn Tiêu đại ca đâu?

Không phải hắn đi tìm tỷ tỷ sao?

Tiểu Thanh chờ trong sân, khoảng nửa nén hương sau, Tiêu Mặc mới trở về.

Tiểu Thanh vội chạy lên phía trước: "Tiêu đại ca, tỷ tỷ sao rồi? Có chuyện gì xảy ra giữa ngươi và tỷ tỷ sao?"

"Phải..." Tiêu Mặc ngập ngừng, "Tỷ tỷ ngươi và ta đúng là có chút chuyện, nhưng không cần lo lắng, Như Tuyết kỳ thực vẫn ổn, ngươi không cần bận tâm."

"Vậy sao."

Tiêu đại ca đã nói vậy, tỷ tỷ hẳn là không sao.

"Mau đi nghỉ ngơi đi, ta về phòng trước." Tiêu Mặc nói với Tiểu Thanh.

Tiểu Thanh gật đầu: "Tiêu đại ca cũng sớm nghỉ ngơi."

...

"Ta nói ra rồi, ta thật sự nói ra rồi."

Bạch Như Tuyết nằm trên giường, mắt cá chân căng lên, bắp chân thon thả không ngừng gõ lên giường.

Nàng ôm chặt gối lên đầu, chỉ lộ ra đôi mắt hoa đào.

"Ta phát hiện, hình như ta thích ngươi."

Hồi tưởng lại những lời vừa nói với Tiêu Mặc, Bạch Như Tuyết vừa thẹn vừa xấu hổ không thôi, bắp chân trắng nõn bên trong chăn gõ càng nhanh hơn.

Rất lâu sau, sự e lệ trong lòng dần tan biến, Bạch Như Tuyết mới dần bình tĩnh lại.

"Khoan đã, vì sao ta lại thẹn thùng như vậy? Với cả ta chạy trên núi làm gì chứ?"

Sau khi tỉnh táo lại, Bạch Như Tuyết mới nhận ra bản thân dường như đã làm sai.

Khi nói ra câu đó, trong lòng nàng xấu hổ không chịu nổi, chỉ muốn tranh thủ thời gian chạy xuống núi.

Nhưng thực tế, bản thân đâu cần phải thẹn thùng.

Thích là thích, không thích là không thích.

Ta chính là thích Tiêu Mặc.

Ta chỉ là nói ra những gì trong lòng thôi mà.

Thậm chí ta còn chưa đợi Tiêu Mặc đáp lại, nàng đã chạy xuống núi rồi.

"Thật là, ta chạy làm gì chứ."

Bạch Như Tuyết lại vùi đầu vào gối, trong lòng có chút ảo não.

Ảo não một hồi, Bạch Như Tuyết xoay người, nằm ngửa trên giường.

Nàng nhìn trần nhà, ôm gối trong ngực, trong lòng suy nghĩ miên man.

Tiêu Mặc có thích ta không?

Có lẽ hắn thích ta chứ?

Lần trước hắn đã nói, đợi ta hiểu được thế nào chân chính là thích, hắn sẽ cưới ta.

Đây chính là chân chính thích sao?

Vậy hắn sẽ cưới ta sao?

Những lời hắn nói lúc đó, có còn giữ lời không?

Càng nghĩ, lòng Bạch Như Tuyết càng bất an.

Nàng muốn đi tìm Tiêu Mặc, nhưng lại không dám hỏi.

Trong lòng nàng mong chờ đáp án, nhưng lại cực kỳ sợ hãi đáp án.

"Thật phiền, thật phiền, thật phiền quá đi..." Bạch Như Tuyết như chiếc chày cán bột, lăn qua lăn lại trên giường, "Ta trước kia đâu có thế này."

"Tỷ tỷ, ngươi sao vậy?"

Khi Tiểu Thanh vào phòng, thấy tỷ tỷ mình đang nhấp nhô không ngừng trên giường.

"Tiểu Thanh."

Bạch Như Tuyết ôm gối, ngồi trên giường như vịt con, mắt hoa đào lay động.

"Ta cảm thấy bản thân không còn giống trước đây nữa, vậy phải làm sao bây giờ."

...

Trong phòng, Tiêu Mặc đốt nến đọc sách.

Trước đây Tiêu Mặc đọc sách vào buổi tối phải mượn ánh trăng, nếu trăng không sáng thì không đọc được.

Nhưng sau khi trúng giải nguyên, Tiêu Mặc không cần làm vậy nữa.

Hiện tại, cho dù Như Tuyết không nuôi tằm, không bắt chim trĩ thỏ, Tiêu Mặc cũng không thiếu tiền.

Tuy vậy Như Tuyết vẫn tiếp tục nuôi tằm, thỉnh thoảng bắt chim trĩ thỏ đem bán, nói rằng có thêm chút tiền nào hay chút đó.

Một khắc sau, Tiêu Mặc buông thư tịch trong tay.

Hắn cảm thấy bản thân không thể đọc tiếp được nữa, trong đầu toàn là hình ảnh của Như Tuyết.

Tiêu Mặc thật không ngờ Như Tuyết lại nói ra những lời như vậy.

Tuy trước đây Như Tuyết cũng từng nói, ta thích ngươi mà.

Nhưng Tiêu Mặc biết, lần này hoàn toàn khác.

Tình cảm của Như Tuyết dành cho mình là tình yêu nam nữ thực sự.

Lúc đó Tiêu Mặc hơi sững sờ, còn chưa kịp trả lời, kết quả Như Tuyết đã chạy mất.

"Tiểu nữ này..." Tiêu Mặc cười lắc đầu, nhẹ nhàng thổi tắt nến.

Xem ra ngày mai phải đến trấn một chuyến, không thể để người ta chờ quá lâu.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Mặc tỉnh dậy, đi ra sân.

Bạch Như Tuyết vốn đang dọn dẹp bàn, thấy Tiêu Mặc thì như chim non bị dọa sợ, vội vàng chạy vào bếp.

Khi ăn điểm tâm, Bạch Như Tuyết không nói một lời, cũng không dám nhìn Tiêu Mặc.

Mỗi khi Tiêu Mặc đến gần Bạch Như Tuyết, nàng đều xấu hổ đến mức đi nhanh hơn.

Tiểu Thanh cảm thấy giữa tỷ tỷ và Tiêu đại ca chắc chắn đã xảy ra chuyện gì, bầu không khí giữa hai người có một sự kỳ lạ khó tả.

"Không được, ta không thể cứ thế này mãi."

Buổi chiều, Bạch Như Tuyết vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của mình.

Nàng cảm thấy không thể cứ trốn tránh Tiêu Mặc, hơn nữa trong lòng nàng cũng muốn biết câu trả lời của Tiêu Mặc.

Chỉ là Bạch Như Tuyết thực sự ngại chủ động hỏi.

Vì vậy buổi chiều, Bạch Như Tuyết lấy hết dũng khí dọn dẹp sân, chủ động đến gần Tiêu Mặc.

Nhưng Tiêu Mặc như người không có chuyện gì, dường như chuyện hôm qua chưa hề xảy ra, hắn chỉ chăm chú đọc sách trong tay.

Nhìn vẻ bình tĩnh của Tiêu Mặc, Bạch Như Tuyết bĩu môi hồng, trong lòng có chút giận dỗi.

Bạch Như Tuyết tiếp tục đi qua đi lại bên cạnh Tiêu Mặc, định thu hút sự chú ý của hắn.

Nhưng Tiêu Mặc vẫn không phản ứng, thậm chí Bạch Như Tuyết nghi ngờ có phải Tiêu Mặc đã mất trí nhớ từ tối qua.

"Tiêu Mặc đáng ghét, Tiêu Mặc đáng ghét! Người ta tối qua đã nói những lời như vậy rồi, ngươi hôm nay lại như không có gì, tuy tối qua ta chạy, nhưng ngươi hiện tại cũng có thể trả lời ta mà.”

“Tiêu Mặc đáng ghét, rõ ràng ngươi đã nói sẽ cưới ta, bây giờ lại không nói một lời, đồ đáng ghét, đồ đáng ghét. Không thèm để ý đến ngươi nữa, đồ đại ngốc!"

Trong phòng, Bạch Như Tuyết kẹp chặt gối giữa hai chân đầy đặn, sau đó vung nắm đấm đấm liên hồi, như thể đang đấm vào ngực Tiêu Mặc.

"Tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?" Tiểu Thanh vào phòng, thấy tỷ tỷ đang giày vò gối, cảm thấy bông bên trong gối sắp bị tỷ tỷ đánh tung ra rồi.

"Không có gì!" Bạch Như Tuyết phì phì chu miệng nhỏ, ngực kịch liệt phập phồng, "Tiêu Mặc đáng ghét vẫn còn đang đọc sách sao?"

"Không có." Tiểu Thanh lắc đầu, "Tiêu đại ca đi ra ngoài rồi."

"Hả? Đi ra ngoài?" Bạch Như Tuyết nháy mắt, "Tiêu Mặc đáng ghét đi đâu?"

"Đi Thanh Sơn trấn." Tiểu Thanh nói.

"Tiêu đại ca nói hắn đi lấy một thứ, bảo tỷ tỷ không cần lo lắng, hai ngày nữa sẽ về.”