Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Phương Trạch cũng mỉm cười: "Bách Linh trưởng quan, tôi cũng tin cô."

"Vì vậy... Tôi hy vọng cô đừng cảnh giác và dò xét tôi nữa. Tôi thật lòng muốn hợp tác với mọi người."

Tiểu Bách Linh bĩu môi, khẽ "hừ" một tiếng, dựa người vào giường, nói: "Được rồi. Xem ra tôi không hợp với mấy trò đấu trí. Mới dùng chút tâm cơ đã bị anh nhìn thấu rồi."

Cô hỏi tiếp: "Vậy tôi sẽ không dò xét anh nữa, anh nói thẳng điều kiện của mình đi."

Thấy Tiểu Bách Linh cuối cùng cũng bỏ đi sự đề phòng, Phương Trạch hài lòng gật đầu.

Hắn nhìn cô, mỉm cười, thản nhiên đưa ra yêu cầu: "Kỳ thực rất đơn giản."

"Tôi muốn Cục An ninh và Cục Điều tra hủy bỏ lệnh truy nã tôi. Khôi phục danh tính cho tôi."

"Tôi muốn ba bảo cụ siêu phàm loại dịch chuyển và năm bảo cụ loại phòng ngự."

"Tôi cũng muốn một triệu rini."

Tiểu Bách Linh trợn tròn mắt: "Phương Trạch, sao anh không đi cướp luôn đi? Cái giá này mà anh cũng dám đưa ra à?"

Phương Trạch cười nói: "Bách Linh trưởng quan, đừng vội. Nếu không, cô cứ đi nói chuyện với Bạch Chỉ trưởng quan xem sao?"

"Làm ăn mà, phải thương lượng chứ. Không phải cứ một lời là chốt giá ngay được."

Tiểu Bách Linh tuy vẫn cảm thấy điều kiện này dù giảm đi một nửa thì vẫn khó có khả năng được chấp nhận, nhưng đúng là... Tổ chuyên án không phải do cô quyết định.

Cô do dự một chút rồi gật đầu: "Vậy tôi đi nói chuyện với chị Bạch xem sao. Lát nữa tôi sẽ trả lời anh."

Nói xong, cô chạm nhẹ vào ngọn gió đang xoay tròn trước mặt: "Tạm dừng liên lạc."

Ngọn gió mát biến thành một bông hoa nhỏ, xoay tròn rồi rơi xuống vai Tiểu Bách Linh, chờ đợi lần kết nối tiếp theo...

Mười phút sau, trong phòng Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, nhìn bông hoa Thanh Phong trên vai đang thuật lại cuộc trò chuyện giữa Tiểu Bách Linh và Phương Trạch...

Một lát sau, cô đưa tay sờ trán Tiểu Bách Linh.

Tiểu Bách Linh đang hào hứng kể chuyện, ngơ ngác nhìn cô, hỏi: "Sao vậy chị Bạch?"

Bạch Chỉ lắc đầu: "Không có gì... Chỉ là thấy em không có bị sốt mà. Sao lại dễ dàng bị tẩy não như vậy?"

"Hắn ta nói đã đánh bại Hộ Lâm Viên thì là đã đánh bại thật à?"

"Hộ Lâm Viên ít nhất cũng là Thức Tỉnh Giả cao giai, thậm chí là giai đoạn dung hợp. Hắn ta làm sao mà đánh bại được?"

"Có bằng chứng nào không? Có hiện trường không? Có dấu vết nào của việc sử dụng năng lực thức tỉnh không?"

"Hắn ta nói có thông tin tình báo của tổ chức thì là có thật à?"

"Hắn ta nói có thể tìm ra nội gián trong tổ chuyên án thì là có thể tìm ra thật à?"

Bạch Chỉ thở dài: "Tiểu Bách Linh, em phải hiểu. Lời đàn ông là gió thoảng mây bay. Đàn ông càng đẹp trai thì càng hay nói dối. Đừng để bị lừa."

Tiểu Bách Linh gật gù, nói: "Với vẻ ngoài của Phương Trạch, đúng là trông giống một tên lừa đảo siêu cấp."

Bạch Chỉ: "..."

Tuy Bách Linh đang đồng tình với mình, nhưng Bạch Chỉ vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.

Lắc đầu xua tan suy nghĩ miên man, Bạch Chỉ nói: "Thế này đi. Em kết nối lại liên lạc với hắn ta. Chị cũng muốn nói chuyện với hắn."

"Xem hắn ta tốn công sức như vậy rốt cuộc là muốn làm gì?"

Cô suy đoán: "Chị nghĩ, đây có thể là âm mưu của tổ chức."

Tiểu Bách Linh gật đầu, chạm nhẹ vào Hoa Thanh Phong: "Yêu cầu khôi phục liên lạc."

Chưa đầy hai giây, liên lạc đã được kết nối.

Nhưng xuất hiện trước mặt hai người không phải hình ảnh của Phương Trạch, mà là một khu rừng rậm với những cây cổ thụ im lìm...

Tuy Hoa Thanh Phong chỉ có thể mô phỏng lại cảnh tượng hiện trường, nhưng nhìn thấy những cây khổng lồ gục ngã trên mặt đất, Bạch Chỉ và Tiểu Bách Linh vẫn không khỏi kinh ngạc.

Cùng lúc đó, trong rừng rậm, Phương Trạch một tay cầm đuốc, một tay cầm Hoa Thanh Phong.

Dưới bông hoa Thanh Phong là một chậu hoa làm bằng dây mây, bên trong đựng một khối đất sét được đào lên, giúp nó có thể di chuyển...

Phương Trạch vừa đi vừa giới thiệu: "Bạch Chỉ trưởng quan, Bách Linh trưởng quan, mời xem."

"Đây là nơi tôi giao chiến với Hộ Lâm Viên."

"Lúc đó hắn ta triệu hồi ra bốn, năm mươi Cự Thụ Nhân cao lớn! Sau đó chúng lao về phía tôi như đạn pháo!"

"Còn tôi, không hề sợ hãi, hét lớn một tiếng: Kiếm đến!"

"Ngay lập tức, hàng ngàn thanh trường kiếm trong thành phố Thanh Sơn đồng loạt rời vỏ, bay đến vun vút, che kín cả bầu trời."

"Sau đó, chúng bị tôi tiêu diệt tại chỗ."

Bạch Chỉ: "???"

Nếu không phải từ nhỏ đã được dạy phải giữ lễ phép trước mặt người khác, thì lúc này Bạch Chỉ thật sự muốn kéo Tiểu Bách Linh bỏ đi.

Cô cảm thấy trò đùa này của Phương Trạch thật sự quá lố.

Loại lời nói dối trắng trợn này mà hắn ta cũng dám nói ra!

Thật sự là đang sỉ nhục trí thông minh của hai người!

Mình và Tiểu Bách Linh dễ bị lừa như vậy sao?

Cô liếc nhìn Tiểu Bách Linh.

Tiểu Bách Linh đang cắn móng tay, mắt sáng long lanh nhìn Phương Trạch. Tay kia còn đang khoa tay múa chân, như đang tái hiện lại động tác Phương Trạch hét lớn "Kiếm đến!".

Bạch Chỉ: "..."

Đúng lúc cô không biết nói gì, Tiểu Bách Linh bỗng hoàn hồn, kéo áo cô, nhỏ giọng nói: "Chị Bạch, dù Phương Trạch có nói đùa hay không... Thì nhìn dấu vết hiện trường, hình như hắn ta thật sự đã giao chiến với Hộ Lâm Viên."