Đã Từng, Ta Muốn Làm Người Tốt

Chương 114. Bắt đầu đuổi bắt Kim Hồ (2)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Bạch Chỉ chưa dứt lời, giọng Phương Trạch đã vang lên bên tai: "Trưởng quan, tôi biết cách tìm ra hai tên nội gián. Chỉ cần mọi người phối hợp một chút."

Bạch Chỉ khựng lại, trao đổi ánh mắt kinh ngạc với Tiểu Bách Linh.

Nhanh vậy đã có kế hoạch?

Hai người họ suy nghĩ bao nhiêu ngày cũng không ra manh mối!

Chẳng lẽ mình thật sự… kém cỏi đến vậy?

Bạch Chỉ nhìn Phương Trạch, hỏi: "Anh chắc chứ? Thật sự tìm ra được?"

Phương Trạch mỉm cười: "Tuy không dám chắc 100%, nhưng cũng tám chín phần."

"Nhưng tôi muốn xác nhận một việc." Phương Trạch nói tiếp, "Nếu không có sự hỗ trợ của các chuyên viên Cục An ninh khác, sau khi tìm ra nội gián, cô có chắc chắn bắt giữ hoặc khống chế được hắn ta không?"

Bạch Chỉ và Tiểu Bách Linh nhìn nhau, rồi cùng bật cười.

Bạch Chỉ quả quyết: "Chắc chắn rồi."

Cô dừng lại, tự tin nói thêm: "Mang theo đám chuyên viên đó thực chất chỉ để huấn luyện thôi. Nếu thật sự giao chiến, bọn họ chỉ tổ vướng chân."

"Nếu ngay cả tôi cũng không bắt được tên nội gián đó, thì bọn họ càng không thể."

Tiểu Bách Linh cũng góp lời: "Phương Trạch, cậu đừng thấy chị Bạch suốt ngày vắt óc suy nghĩ. Thực ra, đây là lần đầu tiên chị ấy phá án."

"Vị trí của chị ấy ở Cục An ninh, hoàn toàn dựa vào thực lực chiến đấu mà có."

Phương Trạch gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Nửa tiếng sau, Phương Trạch giải thích cặn kẽ bước đầu tiên của kế hoạch cho hai người, rồi yêu cầu họ thuật lại.

Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, Phương Trạch tạm dừng liên lạc, để họ thực hiện theo kế hoạch, khi nào hoàn thành bước một thì liên lạc lại.

Nhìn Hoa Thanh Phong im lặng, Bạch Chỉ và Tiểu Bách Linh nhìn nhau.

Vì Phương Trạch không có mặt, nên họ nói chuyện thoải mái hơn.

Bạch Chỉ cau mày, hỏi Tiểu Bách Linh: "Bách Linh, em thấy… kế hoạch này khả thi không? Anh ta… đáng tin không?"

Tiểu Bách Linh nhìn Bạch Chỉ, ngây thơ nói: "Chị Bạch, kế hoạch khả thi hay không em không biết. Nhưng em biết, hắn chắc chắn đáng tin."

Bạch Chỉ tò mò: "Tại sao?"

Tiểu Bách Linh đáp: "Vì… hắn là người đầu tiên trả tiền lại cho em."

"Ngay cả chị, nửa tháng trước nhờ em mua trà sữa, đến giờ vẫn chưa trả tiền kìa."

Bạch Chỉ: "..."

"Bách Linh, em có tin không? Chắc em có năng lực thức tỉnh khiến người ta quên trả tiền cho em đấy..."

Tiểu Bách Linh: "???"

Đêm khuya.

Khu nhà ở tạm thời của tổ chuyên án.

Thôi Học Dân đứng bên cửa sổ hồi lâu, vẻ mặt đầy kinh ngạc, khó tin và nghi hoặc.

"[Hộ lâm viên] Chết rồi sao?"

"Sao có thể?"

"Thực lực của hắn không yếu, khả năng sinh tồn lại rất mạnh. Dù có chút chủ quan, cũng không đến mức bị giết chứ?"

"Tên ngoại vi đó rốt cuộc đã thức tỉnh năng lực gì mà đáng sợ vậy?"

Kế hoạch vượt khỏi tầm kiểm soát khiến hắn bất an.

Kết hợp với việc tổ chuyên án ngày càng siết chặt quản lý, dự cảm chẳng lành trong lòng hắn càng lúc càng lớn.

"Không được… Không thể tiếp tục như vậy. Xem ra phải thúc dục tiếp viện đến nhanh hơn…"

Vừa nghĩ đến đó, tiếng gõ cửa "cốc cốc" vang lên.

Hắn giật mình, rồi bình tĩnh lại, giả vờ giọng ngái ngủ hỏi: "Ai vậy?"

Giọng một đặc vụ vang lên từ ngoài cửa: "Đặc vụ Thôi, trưởng quan Cục An ninh triệu tập."

Thôi Học Dân ngẩn người, liếc nhìn đồng hồ trong phòng.

Đã 1 giờ sáng.

Giờ này còn triệu tập?

Hình như có gì đó không ổn.

Hắn hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Đặc vụ kia đáp: "Tôi cũng không rõ. Chỉ biết là đột nhiên triệu tập mọi người."

Nghe thấy từ "mọi người", Thôi Học Dân thở phào nhẹ nhõm.

Không phải chỉ tìm mình, vậy chắc không phải tình huống xấu nhất.

Hắn nói: "Được rồi, tôi ra ngay."

Nói rồi, hắn giả vờ tiếng động xuống giường, mặc quần áo, làm rối tóc, rồi ngáp dài bước ra ngoài.

Ra khỏi phòng, vị đặc vụ kia chỉ ra khoảng đất trống bên ngoài khu nhà, nói: "Trưởng quan bảo ra ngoài tập hợp."

Thôi Học Dân gật đầu, chậm rãi bước ra.

Đến khoảng đất trống, hắn thấy ngoài mình ra, còn có một số chuyên viên của Cục An ninh cũng bị gọi ra.

Bạch Chỉ và Tiểu Bách Linh đang đứng trước mặt mọi người, kiên nhẫn chờ đợi. Bên cạnh họ là một người mặc áo choàng đen, không rõ lai lịch.

Một lúc sau, khi cục trưởng đến nơi, Bạch Chỉ mới chậm rãi lên tiếng: "Mọi người đều biết, trong tổ chuyên án chúng ta có nội gián."

"Hơn nữa, còn không chỉ một."

"Qua hai vòng sàng lọc, phạm vi nghi ngờ đã thu hẹp lại trong số các anh ở đây."

"Vì tên nội gián rất xảo quyệt, nên tôi đã đặc biệt mời chuyên gia phát hiện nói dối từ Cục đến hỗ trợ sàng lọc lại."

"Tôi biết, nội gián có thể có bảo cụ hoặc năng lực thức tỉnh che giấu nói dối."

"Tuy nhiên, lần này là người thật việc thật, chỉ cần dám sử dụng năng lực hoặc bảo cụ, sẽ bị phát hiện ngay lập tức."

"Vì vậy, tôi khuyên các anh hãy suy nghĩ cho kỹ."

Nghe vậy, các đặc vụ, chuyên viên nhìn nhau.

Rõ ràng, không ai ngờ rằng, việc triệu tập mọi người lúc nửa đêm lại là để bắt nội gián!

Hơn nữa, nội gián… lại không chỉ có một?

Thôi Học Dân càng thêm kinh hãi: "Không chỉ một nội gián?"

"Không thể nào?"

"Trong toàn bộ tổ chuyên án, ngoài Hàn Khải Uy, chỉ có mình ta là thành viên của tổ chức…"