Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
“Sư huynh, chẳng phải chúng ta nên thẳng tiến Thanh Hà thành sao? Vì sao lại đến phường thị này?" Thanh Dao nhỏ giọng hỏi.
Sở Trường Phong đáp: "Thanh Hà thành cách thánh địa mấy ngàn dặm, ít nhất cũng phải ba ngày đường. Chúng ta ngồi phi thuyền, tốc độ tuy không bằng ngự kiếm, nhưng có thể nhân cơ hội nghỉ ngơi dưỡng sức, dốc toàn lực ứng phó yêu tà nơi Thanh Hà thành."
"Được, nghe sư huynh."
Thanh Dao cảm thấy lời Sở Trường Phong rất có lý.
"Sư huynh, yêu tà ở Thanh Hà thành kia, ngươi nghĩ là thứ gì?"
Thanh Dao vừa đi vừa hỏi.
Sở Trường Phong nói: "Những người bị hại đều như xác khô, bị hút cạn huyết dịch cùng dương khí, nên ta nghĩ là loại âm tà yêu vật như thi yêu gây nên."
Thi yêu chính là cương thi mà dân gian thường nói, là thi thể biến thành.
Kẻ đạo hạnh thâm hậu có thể đao thương bất nhập, phi thiên độn địa.
Thanh Dao nắm chặt tay nhỏ, "Ta tin chắc hai sư huynh muội ta nhất định có thể đánh bại mọi ngưu quỷ xà thần."
Sở Trường Phong nghe vậy khẽ giật mình.
Khẩu hiệu này thật quen thuộc.
. . .
Tại phường thị, sau một hồi rẽ trái rẽ phải, hai người đến một bãi đất rộng lớn.
Trong sân, đậu mấy chục chiếc phi thuyền.
Những phi thuyền này lớn nhỏ không đều, lớn thì dài chín mươi mét, nhỏ thì chỉ vài mét.
Mà phía trước phi thuyền, có tu sĩ đang không ngừng rao gọi.
"Thiên Huyền tông, năm khối hạ phẩm linh thạch, lên thuyền liền đi."
"Mạc Bắc vương triều, còn thiếu một vị. . ."
"Hai vị đạo hữu, có đi Côn Ngô Sơn không?"
". . ."
Đến nơi này, Sở Trường Phong có cảm giác như đang ở lối ra nhà ga.
Mà những phi thuyền nhỏ nhất này cũng phải hai ba ngàn linh thạch, đắt thì hơn vạn, chuyên dành cho những tu sĩ đi xa mà không có tiền mua phi thuyền, còn nhà đò là những tu sĩ không có năng lực cường đại, nhưng lại muốn kiếm chút linh thạch.
"Thanh Hà thành, hai người, rất gấp, có ai cùng chúng ta đi chung thuyền không?" Sở Trường Phong nhìn nhà đò đông đảo hỏi.
"Thanh Hà thành? Không tiện đường."
"Ta chưa từng nghe qua."
". . ."
Mhiều nhà đò đều lắc đầu.
Nhưng vẫn có nhà đò tiến lên bắt chuyện với Sở Trường Phong.
Đó là một nam tử trung niên, da ngăm đen, râu ria rậm rạp, "Hai vị đạo hữu, ta đi Thanh Mộc tông, có đi qua Thanh Hà thành, tính đón khách tiện đường."
Sở Trường Phong cảm giác tu vi đối phương có lẽ ở Trúc Cơ trung kỳ, không gây uy hiếp cho hắn, bèn hỏi: "Bao nhiêu linh thạch?"
Nhà đò đáp: "Một trăm dặm, một khối hạ phẩm linh thạch, lên thuyền liền đi."
Sở Trường Phong vô cùng bất ngờ, gặp phải kẻ hét giá trên trời.
"Ta có thể trả linh thạch theo chặng đường, nhưng không muốn đi đường vòng."
Nhà đò cười nhếch mép, "Ta ở đây bao nhiêu năm, chưa từng đi đường vòng, đảm bảo uy tín, lời khen ngợi như nước biển."
Nói xong, nhà đò lấy từ trong ngực ra một cuộn giấy, trên đó viết:
Ta là Triệu Hà, Thanh Mộc tông, ta chứng minh nhà đò không đi đường vòng.
Ta là Lý Đại Giang, Thiên Hà tông, ta chứng minh nhà đò không đi đường vòng.
a là Lâm Tịch Lạc, Thiên Huyền tông, ta chứng minh nhà đò không đi đường vòng.
Sở Trường Phong nhìn kỹ, còn phát hiện mỗi dòng bình luận đều có dấu vân tay, quả là người trong nghề, ngay cả tinh cấp cũng có.
"Vậy đi với ngươi." Sở Trường Phong cùng Thanh Dao lên phi thuyền.
Nhà đò quả thật rất giữ lời, lên thuyền liền đi.
Sau khi hai người lên thuyền, phi thuyền chậm rãi khởi động.
Sở Trường Phong cùng sư muội ngồi trong khoang thuyền, ngoài ra còn có một ít hàng hóa.
Đúng như nhà đò đã nói, bọn họ đi nhờ, chiếc phi thuyền này chủ yếu vận chuyển hàng hóa đến Thanh Mộc tông.
"Sư huynh, ngươi sao vậy?"
Thanh Dao thấy Sở Trường Phong sau khi lên thuyền không nói gì, hai mắt nhắm lại, trên trán còn có mồ hôi.
"Ta. . . Ta rất tốt." Sở Trường Phong vẫn nhắm mắt, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
Nhưng Thanh Dao vẫn nghe ra giọng Sở Trường Phong hơi run, "Sư huynh, chẳng lẽ ngươi sợ độ cao sao?"
"Ha ha, ha ha."
"Sao ta lại sợ độ cao?"
"Tu sĩ chúng ta nào có sợ độ cao?"
Sở Trường Phong cười lớn.
Nhưng mà Thanh Dao lại cảm thấy nụ cười của Sở Trường Phong vô cùng gượng gạo.
Rõ ràng là sợ độ cao, mà còn cố giả vờ!
Mà thôi, tu sĩ Kim Đan sợ độ cao, thật là thú vị.
Thanh Dao bỗng nhiên hiểu ra vì sao Sở Trường Phong không ngự kiếm mà lại đi phi thuyền, bởi vì phi thuyền không nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, đối với người sợ độ cao có thể tạo ra tác dụng xoa dịu nhất định.
Một ngày sau.
Sáng sớm, Sở Trường Phong nghe thấy tiếng nhà đò bên ngoài khoang thuyền: "Hai vị đạo hữu, Thanh Hà thành đã đến."
"Sư muội, ngươi ra xem thử." Sở Trường Phong nói.
Thanh Dao đáp lời, đi ra khoang thuyền trước.
Đứng ở mũi thuyền, Thanh Dao nhìn xuống phía dưới, có thể thấy một tòa thành trì cách đó mấy chục dặm.
"Sư huynh, chắc là tới rồi." Thanh Dao hướng vào khoang thuyền nói.
"Vậy thì hạ xuống đi." Giọng Sở Trường Phong truyền ra.
Nhà đò cười nhếch mép, "Trước khi xuống, hai vị nên trả tiền thuyền trước, tổng cộng tám mươi khối hạ phẩm linh thạch."
"Cái gì? Đắt vậy sao?" Thanh Dao nhíu mày.
Lúc ở trong khoang thuyền, nàng đã nghiên cứu lộ trình.
Âm Dương Thánh Địa cách Thanh Hà thành khoảng ba ngàn dặm, một trăm dặm một khối hạ phẩm linh thạch, hai người bọn họ chỉ nên mất sáu mươi khối hạ phẩm linh thạch.
"Không thể nào sai, tốc độ phi thuyền ít nhất ba trăm ba mươi ba dặm một canh giờ, tổng cộng mười hai canh giờ, ít nhất cũng bốn ngàn dặm, không sai đâu." Nhà đò xua tay.
"Âm Dương Thánh Địa cách Thanh Hà thành chỉ ba ngàn dặm, sao ngươi bay thành bốn ngàn dặm?" Thanh Dao cãi lý.
Nhà đò hơi nhíu mày, mặt lạnh xuống, "Đạo hữu cho rằng ta đi đường vòng sao? Ta sống bằng nghề chèo thuyền, sao lại đi đường vòng? Chẳng phải tự đập phá nồi cơm sao?"
"Có đi đường vòng hay không, tự ngươi biết rõ." Thanh Dao hừ lạnh, trừng mắt nhìn nhà đò.
Một lát sau, nhà đò chịu thua, "Thôi, coi như ta xui xẻo."
Nói xong, hắn lấy ra cuộn giấy lúc trước đưa cho Sở Trường Phong xem, "Chỉ cần hai vị để lại lời khen, chỉ cần trả bảy mươi khối hạ phẩm linh thạch là được."
Trong khoang thuyền, Sở Trường Phong lộ vẻ kỳ quái.
Hóa ra lời khen hay là thế này, đúng là khen thưởng đổi hiện thực.
"Thanh Dao, cho hắn tám mươi khối hạ phẩm linh thạch."
Giọng Sở Trường Phong truyền ra từ trong khoang thuyền.
"Ha ha, vẫn là có người hiểu chuyện." Nhà đò cười nhếch mép.
"Sư huynh? Sao ngươi lại chịu thiệt?" Thanh Dao nghe vậy vô cùng kinh ngạc.
Lẽ ra với tính cách âm hiểm của Sở Trường Phong, luôn là người chiếm tiện nghi, sẽ không để người khác chiếm tiện nghi mới đúng.
"Cũng không dễ dàng gì." Giọng Sở Trường Phong lại vang lên.
"Của ngươi." Thanh Dao lấy linh thạch ra một cách miễn cưỡng, rồi trở vào khoang thuyền, hung hăng bóp con thỏ trong lòng.
"Hóa ra ngươi chỉ giỏi bạo hành người trong nhà."
"Sợ hãi, không có cốt khí."
". . ."
Đối với lời nói bóng gió của Thanh Dao, Sở Trường Phong dường như không nghe thấy.
. . .
"Hai vị đạo hữu, hữu duyên tái ngộ, hẹn gặp lại."
Nhà đò sau khi thả Sở Trường Phong và Thanh Dao xuống, cười nhếch mép, vẫy tay chào.
"Hừ, không gặp lại nữa thì tốt hơn." Thanh Dao tức giận hừ một tiếng.
"Sư huynh là tu sĩ Kim Đan, lại là kiếm tu, sao có thể nhịn được cục tức này?"
Nhìn phi thuyền khuất dần, Thanh Dao khó hiểu nhìn Sở Trường Phong.
"Đương nhiên không thể nhịn." Sở Trường Phong lấy ra một lá bùa, lập tức đốt cháy.
Thanh Dao chỉ thấy trên lá bùa viết hai chữ ngũ quỷ, ngay sau đó tia sáng lóe lên, trước mặt hai người đột nhiên xuất hiện tám khối linh thạch.
Mỗi khối đều tỏa ra linh lực mạnh mẽ, hiển nhiên đều đạt phẩm chất linh thạch trung phẩm.
"Sư huynh. . . Linh thạch này từ đâu ra?" Thanh Dao kinh ngạc.
Sở Trường Phong mỉm cười, "Bản thân phi thuyền là một kiện pháp khí, động lực đến từ linh thạch. Mà những linh thạch này là trận nhãn nằm ở trung tâm trận pháp bên trong phi thuyền kia."
Thanh Dao bừng tỉnh đại ngộ, "Vậy ra. . . Ngươi đã sớm bố trí Ngũ Quỷ Bàn Vận Thuật trên phi thuyền rồi?"
"Không sớm lắm, chỉ là lúc nhà đò kia nói tám mươi khối linh thạch, ta mới thử phá giải pháp trận phòng ngự trên phi thuyền, đồng thời lưu lại chút bố trí."
"Mà cái đó không phải Ngũ Quỷ Bàn Vận thuật, mà là Ngũ Quỷ Vận Tài thuật." Sở Trường Phong sửa lại, rồi phất tay thu tám khối trung phẩm linh thạch lại.
Hắn cướp kinh tế của ta, ta trộm đồ của hắn, hợp tình hợp lý.
Thanh Dao thấy vậy liền kêu lên, "Này sư huynh, rõ ràng là ta trả tám mươi khối hạ phẩm linh thạch, những linh thạch này phải bồi thường cho ta chứ."
"Đây là của sư huynh!"
Sở Trường Phong nói: "Linh thạch của ngươi dùng để trả tiền thuyền, nhưng ta là sư huynh, không thể chiếm tiện nghi của ngươi. Đây, bốn mươi khối hạ phẩm linh thạch này cho ngươi. . ."
. . .
Cùng lúc đó.
Cách đó trăm dặm, phi thuyền kia đang rơi thẳng xuống.
"Chuyện gì vậy?"
Nhà đò vội vàng chạy vào khoang thuyền, vén tấm ván sàn lên, kinh ngạc phát hiện pháp trận mình bố trí đã bị phá giải.
Hơn nữa, linh thạch trung phẩm cung cấp động lực cho phi thuyền bị mất tám khối!
"Mẹ kiếp, tên cẩu vật chết tiệt kia trộm linh thạch của ta!".