Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
"Lão Hôi, cái mê trận kia của ngươi là học được từ đâu?"
Trên đường trở về Nhạn Thành, Sở Trường Phong ngồi ngay ngắn trên lưng lừa, hiếu kỳ hỏi.
Trúc Cơ trung kỳ mà có thể đùa giỡn một đám Trúc Cơ hậu kỳ xoay vòng vòng, cái mê trận đó không hề đơn giản.
"Là ta tự lĩnh ngộ... sau khi tổng kết kinh nghiệm từ việc kéo cối xay."
Nhắc đến chuyện này, con lừa lông xám rất kiêu ngạo mà ngẩng đầu.
Sở Trường Phong vô cùng bất ngờ: "Ngươi đúng là một yêu tài."
Con lừa lông xám càng đắc ý: "Đương nhiên, ta thế nhưng là tồn tại tương lai sẽ trở thành Đại Đế của Lừa tộc."
...
Không lâu sau, Sở Trường Phong và Thanh Dao đã trở về Nhạn Thành.
Khi mọi người thấy hắn bình an trở về, ai nấy đều hưng phấn dị thường, trên mặt tràn đầy nụ cười vui mừng.
"Hai vị cuối cùng cũng đã trở về!"
Thành chủ Lưu Thanh dẫn đầu các tu sĩ trong thành cùng đông đảo bá tánh đích thân ra nghênh đón.
Xoay người xuống lừa, Sở Trường Phong khẽ cười nói: "Lần này, sư huynh muội chúng ta may mắn không làm nhục sứ mệnh."
"Vậy thì tốt quá rồi."
"Ta biết ngay có đệ tử thánh địa ở đây thì sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà."
"Đa tạ thượng tiên đã cứu vớt chúng ta khỏi nước sôi lửa bỏng."
...
"Trong thành đã chuẩn bị sẵn tiệc rượu để mừng công cho hai vị, mời." Lưu Thanh làm một tư thế mời.
Ực...
Nghe đến tiệc rượu, Thanh Dao liền âm thầm nuốt nước miếng.
Tịch Cốc Đan tuy có thể giải quyết vấn đề tu tiên giả không ăn cũng không đói, nhưng lại không giải quyết được cơn thèm.
Thế nhưng Sở Trường Phong lại lắc đầu: "Hảo ý của thành chủ, ta và sư muội xin tâm lĩnh. Chỉ là trong người còn có nhiệm vụ của sư môn, không tiện trì hoãn thêm, lần sau nhất định sẽ nếm thử mỹ thực của Nhạn Thành."
Lưu Thanh nghe vậy, có chút tiếc nuối.
Thanh Dao lại càng không hiểu, chúng ta còn có nhiệm vụ gì nữa chứ?
"Đã như vậy, vậy thì..." Lưu Thanh muốn ôm quyền từ biệt Sở Trường Phong, lại bị lời nói của hắn cắt ngang.
"Trước khi đi, còn có một việc cần thành chủ hỗ trợ..."
"Chuyện gì?"
"Viết một bản tường trình sự việc."
Sở Trường Phong nói: "Hành động trảm yêu trừ ma lần này, nhìn qua thì khó khăn, nhưng trên thực tế lại không hề đơn giản chút nào. Như các vị suy đoán, kẻ chiếm cứ trong núi chính là một ác quỷ Kim Đan trung kỳ, thực lực cực kỳ khủng bố, đang bố trí một hung trận. Mục đích của hắn là muốn luyện hóa toàn bộ người trong thành trì để phục sinh một con quỷ linh."
Mọi người nghe vậy, sắc mặt đều trở nên ngưng trọng, bọn hắn biết ác quỷ Kim Đan Kỳ có ý nghĩa gì.
Nếu đối phương thật sự bố trí xong, bá tánh Nhạn Thành đều sẽ chết oan chết uổng.
Mọi người nhìn nhau, trong lòng thầm mừng vì Sở Trường Phong đã kịp thời ngăn cản thảm họa này.
Trong sân, chỉ có Thanh Dao và con lừa già nghe xong lời của Sở Trường Phong thì càng thêm mơ hồ.
Trong núi lấy đâu ra ác quỷ, chẳng phải là con lừa lông xám sau lưng ngươi gây sự sao?
Thanh Dao nghi hoặc nhìn về phía Sở Trường Phong.
Con lừa lông xám cũng hết sức kinh ngạc, ta căng lắm cũng chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, từ lúc nào lại trở thành ác quỷ Kim Đan trung kỳ vậy?
Đúng lúc này, Sở Trường Phong lại nói tiếp: "Lưu thành chủ, tiếp theo đây mới là trọng điểm. Một trận chiến với ác quỷ kia hung hiểm vạn phần, ta tuy đã thành công đánh chết nó, nhưng lại tổn thất một thanh Liệt Không Đao, pháp bảo nhị giai thượng phẩm, một chiếc Ly Hỏa Tráo, pháp bảo nhị giai trung phẩm, một tấm Sơn Nhạc Thuẫn, pháp bảo nhị giai hạ phẩm..."
"Dùng hết bảy mươi hai tấm Hỏa Long Phù nhị giai thượng phẩm, sáu mươi sáu tấm Địa Lao Phù nhị giai trung phẩm, ba mươi sáu tấm Kim Giáp Phù nhị giai hạ phẩm..."
"Ăn hết tám viên Hồi Xuân Đan nhị giai thượng phẩm, mười hai viên Hồi Linh Đan..."
"Ngoài ra, pháp bảo, đan dược, phù triện dưới nhị giai tiêu hao vô số..."
Nói nửa ngày, Sở Trường Phong mới nói xong.
Thanh Dao trừng mắt, miệng nhỏ hơi hé ra.
Sở Trường Phong, ngươi đang đọc thực đơn đấy sao?
Hơn nữa với sự hiểu biết của Thanh Dao về Sở Trường Phong, làm gì có những pháp bảo, phù lục, đan dược đó?
Con lừa lông xám cũng ngơ ngác, ta bị Thanh Dao một người một kiếm cộng thêm chút âm hiểm đã hàng phục rồi. Ta đâu có thấy Sở Trường Phong lấy ra nhiều bảo vật như vậy.
Thế nhưng, Lưu Thanh và mọi người lúc đó không có mặt ở hiện trường, nên tin tưởng lời nói của đệ tử thánh địa Sở Trường Phong không chút nghi ngờ.
Ai nấy đều thầm cảm thán trong lòng, không hổ là đệ tử thánh địa, đúng là có thực lực.
Pháp bảo nhị giai mà bọn hắn tha thiết mơ ước, người ta một trận đã làm hỏng mấy món.
Phù lục dùng hết mấy trăm tấm, đến đi tảo mộ cho tổ tiên, bọn hắn cũng không nỡ đốt nhiều như vậy.
Đan dược cũng ăn như ăn đậu, mấy chục viên…
Sở Trường Phong lại nói: "Xin thành chủ hãy ra một chứng thực, ta muốn bẩm báo việc này lên tông môn."
"Được, được. Chân nhân yên tâm, ta nhất định sẽ viết rõ ràng những lời ngươi vừa nói, không sót một chữ..." Lưu Thanh gật đầu thật mạnh.
Nói xong, lão liền từ trong Túi Trữ Vật lấy ra giấy bút, lăng không viết lên.
Thấy cảnh này, Thanh Dao trong nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ.
Hóa ra Sở Trường Phong muốn báo khống sổ sách, muốn nhân cơ hội này yêu cầu tông môn bồi thường.
Nhưng mà nhiều đồ như vậy, ít nhất cũng phải mấy chục vạn linh thạch chứ?
Không đúng.
Sở Trường Phong một chút tổn thất cũng không có, cần gì bồi thường? Hắn đây không phải là yêu cầu bồi thường, mà là tống tiền!
Chuyện này cũng quá đáng rồi!
Thanh Dao lại một lần nữa ý thức được mình vẫn còn quá non nớt, lại một lần nữa đánh giá thấp mức độ âm hiểm của đại sư huynh.
"Lưu thành chủ..." Thiếu nữ lòng mang chính nghĩa muốn nói ra chân tướng.
Thần sắc Sở Trường Phong khẽ động, hắn vỗ trán một cái: "Nhìn trí nhớ của ta này! Lưu thành chủ, trong trận chiến này, công lao của sư muội ta cũng không thể bỏ qua, nàng đã bị hư hại một thanh phi kiếm nhị giai hạ phẩm, cùng với một ít phù lục và đan dược..."
"A? Thanh Dao cô nương lại có một thanh phi kiếm nhị giai hạ phẩm sao?" Lưu Thanh kinh ngạc nhìn Thanh Dao.
Thanh Dao cũng hết sức mờ mịt, ta có phi kiếm nhị giai hạ phẩm từ lúc nào?
Sở Trường Phong ho nhẹ một tiếng: "Khụ khụ, Lưu thành chủ, Thanh Dao là sư muội của ta, có một thanh phi kiếm nhị giai, chẳng phải rất hợp lý sao? Đó là quà gặp mặt ta tặng cho nàng lúc bái nhập sư môn."
Nghe vậy, Lưu Thanh vội nói: "Hợp lý, vô cùng hợp lý."
Ngay sau đó, lão lại nhìn về phía Thanh Dao, có chút hâm mộ nói: "Thanh Dao cô nương, ngươi thật sự có một người sư huynh tốt..."
Phải biết, phi kiếm không phải là pháp bảo loại kiếm thông thường, mà là được kiếm tu dùng kiếm khí uẩn dưỡng, công kích cực kỳ sắc bén.
Lưu Thanh làm thành chủ nhiều năm, toàn bộ gia tài cũng không đổi được một thanh phi kiếm nhị giai hạ phẩm.
Rất nhanh, Lưu Thanh thu bút, đưa mấy tờ giấy đầy chữ cho Sở Trường Phong.
"Lưu thành chủ..." Sau một hồi do dự, Thanh Dao quyết định vẫn phải nói ra chân tướng.
Nàng không hề có phi kiếm nhị giai hạ phẩm, cũng không có tiêu hao phù triện, đan dược...
Nội tâm chính trực và thiện lương không cho phép nàng chiếm phần tiện nghi này.
Thế nhưng, lại bị Sở Trường Phong ngăn lại: "Sư muội, những tiêu hao lặt vặt khác cũng chỉ chừng ba nghìn khối linh thạch, bỏ đi, không cần thiết phải báo cáo lên tông môn. Hơn nữa Lưu thành chủ thanh chính liêm khiết, cũng không giàu có gì, càng không nên để hắn trả những linh thạch này. Ta đã nói với ngươi nhiều lần, chúng ta trảm yêu trừ ma, chính là trừ ma vệ đạo, không tính toán hao tổn."
Sở Trường Phong nói xong, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Thanh Dao.
Thanh Dao: "?"
Ngươi từng nói những lời này sao?
Hơn nữa ta có định nói những lời này đâu?
Này ngươi muốn lừa người thì đừng bắt ta gánh tội thay chứ!
Nàng muốn lớn tiếng công bố chân tướng, lại phát hiện miệng mình không thể nói, thân thể cũng không thể động.
Sở Trường Phong, ngươi âm ta!
Hóa ra, Sở Trường Phong đã thừa dịp vỗ lưng nàng mà dán một tấm Định Thân Phù lên sau lưng.
"Nhất định phải nhận!" Lưu Thanh cắn răng một cái, vung tay lên, một đống linh thạch xuất hiện trước mặt.
Có linh thạch trung phẩm, có linh thạch hạ phẩm, có lẻ có chẵn.
Linh niệm của Sở Trường Phong quét qua, phát hiện chúng tương đương với năm nghìn khối linh thạch hạ phẩm.