Đại Sư Huynh Thật Quá Âm Hiểm (Dịch)

Chương 27. Không Thể Nào? Thật Sự Có Người Ưa Thích Sở Trường Phong

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

"Chính là khuôn mặt ban đầu của chúng ta." Sở Trường Phong nói xong, bèn quay về gian phòng của mình trước.

Thanh Dao chần chừ một chút, cũng đi về phòng.

Khi hai người xuất hiện trở lại, cả hai đều đã đổi sang trang phục của đệ tử thánh địa.

"Hài tử ơi, vậy còn ta thì sao?" Nhìn hai người định rời đi, con lừa lông xám hí lên một tiếng.

"Cứ ở yên đây, đừng đi lung tung." Sở Trường Phong dặn dò một tiếng, rồi cùng Thanh Dao rời khỏi Thiên Kiếm Phong.

Sau khi dẫn Thanh Dao đến Thiên Phù Phong để tiến hành chứng nhận đẳng cấp phù sư, sư huynh muội hai người mới đi đến Triêu Dương Phong báo danh.

Sở Trường Phong phát hiện nơi này đã tụ tập không ít đệ tử thánh địa, bọn họ hoặc tụm năm tụm ba trò chuyện với nhau, hoặc đang xếp thành hàng dài có trật tự để báo danh, cảnh tượng có chút náo nhiệt.

Thế nhưng, khi bọn họ phát hiện ra Sở Trường Phong, hắn lập tức trở thành tiêu điểm.

"Nhìn kìa, Sở Trường Phong tới rồi."

"Hắn chính là đại đệ tử chân truyền của Thiên Kiếm Phong, Sở Trường Phong sao?" Có người tò mò hỏi.

"Không sai, chính là hắn."

"Hắn chính là kẻ rõ ràng là kiếm tu, lại báo danh vào tổ đan sư sao?" Lại có người nghi hoặc hỏi.

"Không sai, chính là hắn."

"Hắn chính là kẻ có da mặt còn dày hơn cả tường thành đó sao?" Còn có người mang theo vẻ trào phúng nói.

"Không sai, chính là hắn!"

Mọi người trăm miệng một lời đáp lại, trong giọng nói tràn đầy vẻ khinh thường.

Đi trong tông môn, Sở Trường Phong cảm giác mình phảng phất như trở thành mục tiêu công kích, các đệ tử xung quanh đều chỉ trỏ, xì xào bàn tán về hắn.

Thanh Dao dùng tay che mặt, đi theo sau lưng Sở Trường Phong.

Bây giờ nàng cuối cùng cũng đã hiểu, vì sao trước đây Sở Trường Phong ở trong tông môn lại phải ngụy trang, hóa ra cái danh vô sỉ của hắn đã truyền khắp tông môn rồi.

Dùng bộ mặt thật đi gặp người, đến đâu cũng sẽ bị kẻ khác chọc vào sống lưng.

Bất quá nghĩ lại cũng phải.

Với mức độ âm hiểm của đại sư huynh, ai mà thích cho nổi?

Thế nhưng, đúng lúc này, một thanh âm du dương uyển chuyển vang lên.

"Trường Phong sư huynh, xin dừng bước."

Hả?

Giọng nói thật ngọt ngào, ít nhất cũng phải tám điểm?

Thanh Dao vô thức nhìn theo tiếng nói, liền thấy một nữ tử mặc váy dài màu trắng tím thướt tha mềm mại đi đến trước mặt Sở Trường Phong, khí chất càng siêu phàm thoát tục, phảng phất như không nhiễm khói lửa trần gian.

Ánh mắt Thanh Dao sáng lên.

Nàng cũng là nữ nhân, trong lòng cũng thầm tán thưởng mị lực của đối phương.

Đặc biệt là chiếc váy dài màu tím kia, thật sự rất có khí chất.

"Trời ạ, là Tử Nguyệt tiên tử, nàng ta xuất quan rồi!" Có đệ tử nhận ra thân phận của nữ tử.

"Tử Nguyệt tiên tử... một trong thập đại mỹ nữ của thánh địa chúng ta?" Có đệ tử mới bái nhập nội môn kinh hô.

Danh tiếng của Tử Nguyệt tiên tử, bọn họ đã sớm nghe qua.

Ngày Trúc Cơ, dị tượng từ trên trời giáng xuống, thức tỉnh phi tiên đạo thể, mang phong thái của tiên nhân, bái nhập môn hạ của đại năng Đại Thừa Kỳ.

Người theo đuổi trong tông môn nhiều vô số kể, ngay cả con cháu của những lão quái vật Hợp Thể Kỳ, Đại Thừa Kỳ cũng muốn đến kết làm đạo lữ.

Đáng tiếc, Tử Nguyệt tiên tử tính cách lạnh lùng, từ trước đến nay chưa từng để ý đến bất kỳ ai.

Bất kể ngươi là thiên kiêu hay có bối cảnh kinh người, đều khó lòng nhận được một nụ cười của nàng.

Trong âm thầm còn có tin đồn, Tử Nguyệt tiên tử thích nữ tử...

"Tử Nguyệt sư muội... thật là khéo." Sở Trường Phong nhìn thấy nữ tử này, thần sắc bình tĩnh đột nhiên trở nên có chút mất tự nhiên.

Thanh Dao chú ý tới sự thay đổi của Sở Trường Phong, nàng tò mò ghé sát vào tai hắn, hạ giọng hỏi: "Sư huynh, ngươi đã lừa người ta thế nào vậy?"

Thanh Dao cho rằng, vị tỷ tỷ tiên tử này chắc chắn lại là một người bị hại nữa.

Sở Trường Phong trở tay búng một cái vào vầng trán bóng loáng của Thanh Dao: "Nói bậy, sư huynh của ngươi lừa người bao giờ?"

Tử Nguyệt nhìn về phía Thanh Dao: "Vị sư muội này chính là đệ tử mới thu của Sở sư bá phải không?"

"Sư tỷ, ta tên là Thanh Dao."

"Thanh Dao sư muội, ta cảm thấy ngươi đối với Trường Phong sư huynh có thành kiến. Sư huynh quang minh lỗi lạc, người đẹp lòng thiện, chưa bao giờ lừa gạt ta, hắn đối với ta chỉ có quan tâm và che chở."

"A?" Thanh Dao ngơ ngác, người mà Tử Nguyệt nói có thật là đại sư huynh của ta không vậy?

"Sở Trường Phong, ngươi quá đáng lắm, lừa tiền tài thì thôi đi, còn lừa cả sắc nữa?" Thanh Dao nhỏ giọng lẩm bẩm.

Sở Trường Phong vội nói: "Ta không có, ngươi đừng nói lung tung."

Tử Nguyệt lại thờ ơ cười cười: "Trường Phong sư huynh không lừa gạt ta, ta là thật lòng thích hắn."

Tử Nguyệt nói xong, trong mắt lóe lên vẻ hoài niệm, trong đầu hiện lên vài mảnh ký ức quá khứ.

Khi đó nàng vẫn là đệ tử ngoại môn của Địa Linh Phong, bị đệ tử ngoại môn có bối cảnh nội môn ức hiếp, chính là Sở Trường Phong đã xuất hiện che chở cho đông đảo đệ tử ngoại môn Địa Linh Phong, cũng hóa giải nguy cơ cho nàng.

Về sau nàng đi thu thập linh dược không may bị yêu thú làm bị thương, thân trúng kịch độc, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, cũng là Sở Trường Phong ra tay giúp nàng giải độc, cứu nàng một mạng.

Nếu tu luyện bình thường, nàng rất khó hoàn thành Trúc Cơ trong vòng năm năm mà tông môn quy định, sẽ bị khuyên rời khỏi tông môn.

Chính là Thối Thể Đan cấp thấp của Sở Trường Phong hoành không xuất thế, đã giúp nàng Trúc Cơ thành công, đồng thời vào ngày Trúc Cơ thức tỉnh Phi Tiên Linh Thể, trực tiếp bái nhập dưới trướng Thiên Linh Phong, trở thành chân truyền của đại năng Đại Thừa Kỳ.

Có thể nói, Sở Trường Phong đã thay đổi vận mệnh của nàng, ảnh hưởng đến nàng vô cùng sâu sắc.

Bất tri bất giác, hình bóng của Sở Trường Phong đã khắc sâu vào trong tâm khảm của nàng.

Thế nhưng, Thanh Dao không hề hiểu rõ mối liên kết giữa Tử Nguyệt và Sở Trường Phong, nhưng nàng lại vô cùng kinh ngạc trước đánh giá của Tử Nguyệt về hắn.

Thanh Dao khó tin nhìn Tử Nguyệt: "Không phải chứ, thật sự có người thích Sở Trường Phong à?"

Não bị úng nước rồi sao?

Nàng cảm thấy dung mạo của Tử Nguyệt rất mỹ lệ, toàn thân tỏa ra tiên khí, tựa như tiên nữ trên trời, chỉ là ánh mắt không được bình thường cho lắm.

Sở Trường Phong bí mật truyền âm: "Nàng ta cũng là đệ tử từ Địa Linh Phong ra, đã từng được hưởng lợi từ Thối Thể Đan cải tiến và sự che chở của ta, lúc Trúc Cơ thành công đã thức tỉnh đạo thể, bây giờ cũng là đệ tử chân truyền của phong chủ, tiền đồ vô lượng."

Thanh Dao nghe xong lời này, lập tức bừng tỉnh: "Vậy thì cũng phải..."

Thông qua những lời này, Thanh Dao cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao nữ tử này lại nảy sinh lòng ái mộ với Sở Trường Phong.

Hóa ra, vào lúc nàng gian nan khốn khổ nhất, chính là Sở Trường Phong đã đưa tay cứu giúp, mang đến cho nàng sự trợ giúp cùng ủng hộ, mới khiến nàng có được thành tựu của ngày hôm nay.

Điều này cũng khó trách nàng sẽ cảm mến Sở Trường Phong như vậy, dù sao trên đường đời, gặp được một người có thể đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi quả thật không dễ.

"Cái gì? Tử Nguyệt tiên tử nói thích Sở sư huynh?"

"Trời sập rồi, các đạo hữu!"

"Nàng thích người khác ta có thể chấp nhận, nhưng mà Sở sư huynh hắn... hắn quả thực... nghiệp chướng."

Lời nói của Tử Nguyệt không hề che giấu, các đệ tử xung quanh đều có thể nghe rõ, lập tức gây ra một trận xôn xao không nhỏ.

Không phải Tử Nguyệt tiên tử không thể có người mình thích, mà là Sở Trường Phong không ra gì, thực sự không xứng với sự ưu ái của nàng.

"Tử Nguyệt sư muội đã báo danh chưa?" Sở Trường Phong chuyển chủ đề.

Sở Trường Phong cho rằng vấn đề liên quan đến đạo lữ, nhất định phải cẩn thận.

Căn cứ theo dã sử của Âm Dương Thánh Địa ghi chép, từng có đại năng Đại Thừa Kỳ cùng đạo lữ chia tay, bị phân đi một nửa tài sản. Còn có đại năng Độ Kiếp Kỳ vì đạo lữ vượt quá giới hạn mà sinh ra tâm ma, độ kiếp thất bại...

Những thảm án vì đạo lữ mà sinh ra quá nhiều.

Sở Trường Phong còn chưa tiếp xúc đã thấy sợ.

Tóm lại, hắn không cho phép mình thua trên tay nữ nhân.

Thực sự không được thì liền 'trước thành tiên, sau thành gia'.