Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
"Thiên Âm sư tỷ vậy mà lại muốn tham gia thi đấu ở nhóm đan sư?"
"Ta không nghe lầm đấy chứ?"
Lời của Thiên Âm giống như sét đánh giữa trời quang, khiến người ta kinh hãi.
"Sư huynh, nàng có vẻ là nhắm vào ngươi mà đến..." Thanh Dao nghiêng cái đầu nhỏ, nhìn về phía Sở Trường Phong.
Thiên Âm, người sở hữu Cực Hàn Đạo Thể, tu vi Kim Đan hậu kỳ, đệ tử chân truyền của đại năng Đại Thừa Kỳ, trong lần thi đấu trước đã từng sử dụng mấy món pháp bảo tam giai, trong đó có Bạch Ngọc Hàn Băng Hoàn...
Trong đầu Sở Trường Phong lập tức hiện ra những thông tin chi tiết về Thiên Âm.
Không thể không nói, đây tuyệt đối là một kình địch.
Nếu phải đối đầu, e rằng là ba phần thắng, bảy phần bại.
Thiên Âm có bảy thành nắm chắc sẽ giải quyết trận đấu trong vòng ba hơi thở.
"Thiên Âm sư tỷ, việc này cũng không phải là không được, chỉ là ngươi cần cung cấp chứng thực mình là đan sư nhị giai thì mới có thể tham gia thi đấu ở nhóm đan sư."
Đệ tử ở chỗ báo danh tỏ ra vô cùng khó xử.
"Sư huynh, vẫn còn đường xoay xở..."
Thanh Dao nghe xong lời của đệ tử kia, thầm thở phào một hơi thay cho Sở Trường Phong.
Thế nhưng, Sở Trường Phong lại không hề thấy nhẹ nhõm.
Nhân vật như Thiên Âm, sao có thể phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy?
Nàng đã nói ra lời này, tất nhiên là đã có sự chuẩn bị.
Quả nhiên Thiên Âm lật tay lấy ra một tấm lệnh bài: "Trước khi đến đây, ta đã đến Thiên Đan Phong tiến hành khảo hạch đan sư nhị giai. Đây là lệnh bài trưởng lão vừa mới ban cho ta. Ta đã là đan sư nhị giai, báo danh tham gia thi đấu ở nhóm đan sư là hợp tình hợp lý."
Vào khoảnh khắc nhìn thấy tấm lệnh bài kia, con ngươi của Thanh Dao đột nhiên co rụt lại, không ngờ Thiên Âm lại là có chuẩn bị mà đến.
"Sở Trường Phong, có phải rất bất ngờ không? Hôm nay ta sẽ dùng chính đạo của người, trả lại cho người!"
Thiên Âm nhìn Sở Trường Phong nói: "Kỳ hạn ba năm đã đến, lần này ngươi thua chắc rồi. Ba năm nay, ta không tu đạo pháp mà chỉ tu đan đạo, thậm chí không phá đan thành anh, chính là vì để bất ngờ đánh bại ngươi trong lần thi đấu này."
Sở Trường Phong cực kỳ không hiểu: "Thiên Âm sư tỷ, giữa ta và ngươi không oán không thù, cớ gì phải đến mức này?"
"Ai nói không oán không thù?" Thiên Âm bỗng nhiên cười.
Nụ cười rất lạnh.
"Ba năm trước, đệ đệ của ta, Cơ Thiên Vân đã thua trong tay ngươi. Lần này ta muốn thay hắn thắng trở lại."
"Cơ Thiên Vân là đệ đệ của ngươi?" Con ngươi Sở Trường Phong co rụt lại.
Thiên Âm lạnh lùng nói: "Năm xưa Thiên Vân thua trong tay ngươi, nôn ra máu không ngừng... Bây giờ hắn đã không còn tu đan đạo nữa, mà chuyển sang chuyên tu đạo pháp, chính là vì muốn đánh bại kẻ hèn hạ vô sỉ nhà ngươi."
"Hắn từng nói nếu không có thực lực đánh bại ngươi thì sẽ không xuất quan... Bây giờ đã ba năm, đệ đệ của ta vẫn chưa xuất quan."
Cái tên Cơ Thiên Vân này tính tình cũng thật là... Sở Trường Phong đã không còn sức để mà châm chọc.
"Tốt! Tốt quá rồi!"
"Lấy đạo của người trả lại cho người, Thiên Âm sư tỷ đúng là đang thay trời hành đạo."
"Thiên Âm sư tỷ, chúng ta ủng hộ ngươi!"
"Lão thiên gia cuối cùng cũng đã mở mắt, cuối cùng cũng có người trị được tên ác nhân này."
"Ai giành được vị trí thứ nhất không quan trọng, chỉ cần không phải là Sở Trường Phong là được!"
Sở Trường Phong báo danh thi đấu ở nhóm đan sư thì người người đòi đánh, điên cuồng chửi rủa.
Thiên Âm báo danh thi đấu ở nhóm đan sư thì người người reo hò, trong lòng họ Thiên Âm chính là chính nghĩa chi sĩ, thay trời hành đạo.
Bọn họ đều dùng ánh mắt hả hê nhìn Sở Trường Phong.
Kẻ âm hiểm xảo trá này, cuối cùng cũng đã gặp báo ứng.
"Thiên Âm sư tỷ, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là ân nhân của tất cả các đan sư Thiên Đan Phong chúng ta."
"Thiên Âm sư tỷ, sau này ngươi cần dược liệu gì cứ việc nói, chúng ta sẽ giảm giá hai mươi phần trăm cho ngươi."
"Thiên Âm sư tỷ, ta có thể luyện đan miễn phí cho ngươi, ta nguyện làm nô lệ của ngươi."
...
Các đan sư của Thiên Đan Phong lại càng kích động, chỉ hận không thể quỳ xuống dập đầu lạy Thiên Âm.
"Sư huynh, ngươi gặp đại họa rồi." Thanh Dao nhẹ nhàng giật giật tay áo Sở Trường Phong, lo lắng cho hắn.
Thế nhưng vào lúc này, đôi mày nhíu chặt của Sở Trường Phong bỗng nhiên giãn ra.
"Hắn cường mặc hắn mạnh, gió mát lướt núi đồi."
"Hắn hoành mặc hắn hoành, trăng sáng chiếu Trường Giang."
Sở Trường Phong cao giọng nói: "Thiên Âm sư tỷ, cho dù ngươi là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, có trong tay pháp bảo tam giai, ta cũng không sợ..."
"A, đó là quá khứ rồi." Thiên Âm nhẹ a một tiếng, bàn tay ngọc trắng nõn giơ lên, một chiếc vòng trong suốt lấp lánh từ trên cổ tay được tháo ra.
Nhiệt độ trong sân đột nhiên hạ xuống, phảng phất như từ mùa hè nóng bức trong nháy mắt đã đến mùa đông giá rét, hơi thở của mọi người sinh ra sương trắng, vậy mà lại ngưng tụ thành tinh thể băng rơi trên mặt đất.
Một vài đệ tử nội môn Trúc Cơ Kỳ đều phải rùng mình.
"Pháp bảo tứ giai!" Sở Trường Phong có chút ngoài ý muốn.
Tay của Thiên Âm nhẹ nhàng xoa lên chiếc vòng tựa như thủy tinh: "Ta biết ngươi là kiếm tu, thực lực phi phàm, âm hiểm xảo trá. Vì để không có sơ hở nào, ta đã đặc biệt cầu xin sư tôn nâng cấp Bạch Ngọc Hàn Băng Hoàn của ta lên tứ giai. Nếu không phải món pháp bảo này cực kỳ phù hợp với ta, ta cũng không thể vượt cấp sử dụng được đâu."
Đối với tu sĩ mà nói, phẩm giai của pháp bảo không phải càng cao càng tốt.
Bởi vì, phẩm giai pháp bảo càng cao, tiêu hao càng lớn, chưa kịp chém giết địch nhân thì chính mình đã bị hút cạn.
Tu sĩ Kim Đan sử dụng pháp bảo nhị giai được xem là bình thường, sử dụng pháp bảo tam giai thì đã miễn cưỡng, còn sử dụng pháp bảo tứ giai thì ngay cả miễn cưỡng cũng không làm được.
Thiên Âm sở dĩ dám dùng Bạch Ngọc Hàn Băng Hoàn tứ giai là vì nàng sở hữu Cực Hàn Đạo Thể, lại thêm việc pháp bảo này cực kỳ phù hợp với bản thân, cho nên giới hạn sử dụng lại được nâng lên một phẩm giai.
Nhưng chỉ chênh lệch một cấp này thôi cũng đủ để khiến tu sĩ Kim Đan phải tuyệt vọng.
"Sư tỷ, ngươi bây giờ đã để lộ át chủ bài, không khéo Sở Trường Phong sẽ có phòng bị."
"Không sao cả."
Thiên Âm lắc đầu: "Trước thực lực tuyệt đối, bất kỳ âm mưu quỷ kế nào cũng sẽ sụp đổ. Nếu để đến ngày thi đấu mới cho hắn biết thực lực của ta, hắn sẽ chỉ tuyệt vọng một ngày. Nhưng bây giờ ta cho hắn biết thực lực của mình, hắn sẽ phải tuyệt vọng hơn hai tháng."
Nghĩ đến đệ đệ đáng thương của mình, Thiên Âm cực hận Sở Trường Phong.
"Sư huynh, lần này ngươi thảm thật rồi." Gương mặt nhỏ của Thanh Dao trắng bệch.
"Không sao, nàng cường mặc nàng mạnh, gió mát lướt núi đồi..."
"Đừng niệm nữa... Sư huynh, ngươi mau hủy báo danh đi." Thanh Dao sốt ruột.
Thực lực mà Thiên Âm thể hiện ra quá mạnh, nàng lo lắng Sở Trường Phong sẽ bị đánh chết.
Sở Trường Phong khẽ mỉm cười, cao giọng nói: "Thiên Âm sư tỷ, cho dù ngươi là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, có trong tay pháp bảo tứ giai, ta cũng không sợ ngươi."
"Ha ha, vẫn còn cố chống đỡ sao?"
"Đúng là một nam nhân cả đời hiếu thắng, toàn thân trên dưới chỉ có cái miệng là cứng."
"Ta không nghĩ ra Thiên Âm Tiên Tử có cách nào mà không đánh chết được ngươi."
...
Các đệ tử xung quanh hiển nhiên không tin lời của Sở Trường Phong.
Thanh Dao lại kéo tay áo Sở Trường Phong.
Sư huynh, đã đến lúc này rồi, đừng khoác lác nữa.
Thiên Âm cười, nụ cười rất đẹp, khiến người ta phải thất thần.
"Sở Trường Phong, vì sao ngươi không sợ?"
Sở Trường Phong cũng cười: "Bởi vì... thân phận thật sự của ta là một luyện khí sư nhị giai, chẳng qua chỉ là kiêm tu đan đạo và kiếm đạo mà thôi."
"Bây giờ, ta không giả vờ nữa, ta ngả bài đây."