Đại Sư Huynh Thật Quá Âm Hiểm (Dịch)

Chương 4. Ta Mua Hàng Tặng Kèm, Sao Lại Bắt Ta Trả Tiền?

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Linh Sơn, nơi Âm Dương Thánh Địa tọa lạc, rộng lớn vô ngần.

Chu Trường Phong và Thanh Dao phải mất nửa ngày mới tới được phường thị dưới chân núi.

Dĩ nhiên điều này cũng liên quan đến việc cấm phi hành trong không phận Âm Dương Thánh Địa.

Tuy gọi là phường thị, nhưng thực ra nơi đây là một tòa thành do Âm Dương Thánh Địa quản lý.

Người đến người đi tấp nập không dứt, các loại kỳ trân dị bảo bày biện la liệt, hoa cả mắt.

“Wow, náo nhiệt thật!” Hai mắt Thanh Dao sáng rực, vô cùng phấn khích.

Đây mới là đại hội tiên nhân chân chính.

So với thành thị nơi gia tộc nàng cư ngụ, quả thực mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

“Nếu muốn mua đồ ở các sạp này, phải xem mắt nhìn của ngươi, không cẩn thận là mua phải hàng giả như chơi.” Chu Trường Phong dặn dò Thanh Dao: “Tỷ như ta, ta chưa từng mua gì ở sạp cả, chỉ cần không mua thì không bị lừa.”

“Thì ra là vậy.”

Thanh Dao vốn đang háo hức muốn thử, nghe xong lập tức dẹp ý định, nói: “Sư huynh, vậy chúng ta nên đi đâu mua kỳ trân dị bảo?”

“Dĩ nhiên là Du Bảo Lâu.” Chu Trường Phong đáp, “Du Bảo Lâu do nhất lưu tông môn Du Bảo tông sáng lập, phân nhánh khắp Cang Hư đại lục. Bọn hắn có đủ loại kỳ trân dị bảo, tuyệt đối không bán hàng giả, cam kết hàng thật, còn hỗ trợ hoàn trả trong bảy ngày không lý do, không thích có thể trả lại miễn phí. Nhưng thương hiệu lớn cũng có nhược điểm, đó là giá cả hơi cao hơn thị trường một chút.”

Thanh Dao nói: “Vậy chúng ta đến Du Bảo Lâu đi, tốn thêm chút tiền nhưng an toàn hơn.”

“Không thành vấn đề.” Chu Trường Phong gật đầu, dẫn thiếu nữ tới Du Bảo Lâu.

Đó là một tòa lầu tám tầng, toàn thân phát ra ánh sáng nhàn nhạt, vừa nhìn đã biết không phải kiến trúc tầm thường.

Pháp khí chia làm chín phẩm, mỗi phẩm lại chia thượng, trung, hạ, chu Trường Phong nghe nói bản thân Du Bảo Lâu chính là một kiện pháp khí ngũ phẩm.

Ực...

Nếu có thể lấy được Du Bảo Lâu, đem đổi lấy kỳ trân dị bảo, chẳng phải đủ để nâng cấp cả chín thanh phi kiếm của ta lên nhị giai hạ phẩm, thậm chí nhị giai trung phẩm?

Chu Trường Phong nhìn chằm chằm Du Bảo Lâu, len lén nuốt nước miếng.

Dĩ nhiên đó chỉ là nghĩ mà thôi, nếu hắn thật sự dám động thủ, lập tức sẽ có hóa thân hoặc đại tu sĩ Hợp Thể kỳ xuất hiện thị uy.

Bước vào Du Bảo Các, bên trong lại không đông người lắm, trong đại sảnh bày đủ loại kỳ trân dị bảo, pháp khí tinh xảo, đan dược, phù lục v.v...

“Hoan nghênh hai vị quý khách tới Du Bảo Các, không biết hai vị cần gì?”

Chu Trường Phong còn đang tò mò quan sát thì một tiểu nha hoàn mặc váy trắng đã tươi cười tiến lên đón tiếp.

“Cho ta một phần vật liệu theo danh sách này.” Chu Trường Phong trực tiếp lấy ra một tờ danh sách.

Chính là vật liệu luyện chế Hàn Quang Kiếm.

“Xin hai vị quý khách chờ một lát.”

“Tiểu nữ đi lấy vật liệu mà hai vị cần.”

Nha hoàn váy trắng dẫn Chu Trường Phong và Thanh Dao ngồi vào khu vực riêng gần đó, dâng lên trà ngon nhất.

Một lát sau.

Nha hoàn váy trắng bưng tới một chiếc hộp dài hai thước, rộng một thước, bên trong chất đầy các loại kỳ trân dị bảo.

Chu Trường Phong cẩn thận kiểm tra từng món, sau đó gật đầu: “Không sai.”

“Tổng cộng là một nghìn không trăm hai mươi bốn hạ phẩm linh thạch.” Nha hoàn váy trắng mỉm cười nói.

Linh thạch là đơn vị tiền tệ cứng của Cang Hư đại lục.

100 hạ phẩm linh thạch = 1 trung phẩm linh thạch.

100 trung phẩm linh thạch = 1 thượng phẩm linh thạch.

Thanh Dao bất giác méo miệng.

Bình thường, một nghìn hạ phẩm linh thạch đã có thể mua được một kiện pháp khí nhất phẩm thượng phẩm, mà lại còn là loại hiệu quả không tệ.

Vậy mà giờ chỉ đủ luyện ra một thanh phi kiếm nhất phẩm hạ phẩm.

Nàng không khỏi cảm thán kiếm tu thật sự quá tốn kém, mà kiếm tu Thiên Kiếm Phong lại càng đốt tiền hơn nữa.

Khó trách sư tôn với sư huynh đều nghèo rớt mồng tơi.

“Tốt.”

“Ta rất hài lòng với giá này.” Chu Trường Phong đáp, ung dung nâng chén trà lên uống.

Nha hoàn váy trắng có chút mơ hồ.

Hài lòng rồi chẳng phải nên trả tiền sao?

“Hai vị quý khách, tổng cộng là một nghìn không trăm hai mươi bốn hạ phẩm linh thạch...” Nàng không nhịn được nhắc lại.

“Ta biết.”

Vậy thì trả tiền đi chứ... Nha hoàn váy trắng sắp phát điên.

“Sư huynh...” Thanh Dao lên tiếng.

Chu Trường Phong thậm chí còn không thèm nhấc mí mắt: “Sư muội, ngươi không muốn trả tiền, lại còn không hài lòng? Không sao, chúng ta có thể đi chỗ khác.”

“Hả? Huynh bảo ta trả tiền? Sư huynh, hôm qua huynh chẳng nói sẽ mua vật liệu cho ta làm lễ gặp mặt sao?”

“Những vật liệu ngươi muốn, ta đều đã mua giúp rồi, ta nói được làm được.” Chu Trường Phong nhấp một ngụm trà.

Cái gì!

Thanh Dao như bị sét đánh ngang tai.

Thì ra mua giúp là như vậy!

Đúng là keo kiệt!

Không thiếu một xu!

Biết thế này thì tự mình đi mua còn hơn, chẳng lẽ ta không biết mở miệng hỏi người ta bán sao?

Ngực Thanh Dao phập phồng dữ dội, biết mình lại bị vị sư huynh vô sỉ này lừa rồi.

Trước còn tưởng huynh là người tốt, giờ mới biết mình bị lòng tham che mờ hai mắt.

“Ta trả!”

Thanh Dao vốn xuất thân tu chân thế gia, trong nhà còn có một vị trưởng bối Nguyên Anh kỳ tọa trấn.

Khi biết Thanh Dao được một đại năng Đại Thừa thu làm thân truyền đệ tử, vị trưởng bối kia mừng rỡ không thôi, đích thân tặng nàng năm mươi viên linh thạch trung phẩm.

Keng.

Thanh Dao vỗ nhẹ túi trữ vật, mười viên linh thạch trung phẩm cùng hai mươi bốn viên linh thạch hạ phẩm rơi xuống bàn.

“Đi thôi.” Thanh Dao tức giận cất hết vật liệu vào túi trữ vật.

Nha hoàn váy trắng nhìn Chu Trường Phong bằng ánh mắt khinh bỉ.

Ngoạ tào!

Kẻ này là ai vậy?

Lừa cả đồng môn như thế, có quá vô sỉ không?

Chuyện này mà truyền ra, chẳng phải sẽ bị đệ tử trong tông cười cho thối mũi sao?

“Khoan đã!” Chu Trường Phong đột nhiên lên tiếng.

“Ta rất hứng thú với chiếc đồng kính kia.” Chu Trường Phong chỉ vào một chiếc gương đồng đặt trên giá gỗ phía xa.

Hắn đã chú ý tới pháp khí này ngay khi bước vào cửa.

Dĩ nhiên hắn cũng nhìn thấy tấm biển quảng cáo bắt mắt bên cạnh: “Mua một tặng một”.

Giá của nó đối với Chu Trường Phong mà nói thì rất đắt, tận một nghìn viên linh thạch hạ phẩm.

“Nhãn lực của công tử thật tốt, chiếc Kim Quang Kính này là pháp khí nhất phẩm thượng phẩm do Luyện Khí Sư Âm Dương Thánh Địa chế tạo, có thể phát ra kim quang luyện kim rèn sắt.

Hiện tại cửa hàng chúng ta đang khuyến mãi, mua một Kim Quang Kính sẽ tặng kèm một trận bàn Tụ Linh nhất phẩm hạ phẩm, có trị giá một trăm viên linh thạch hạ phẩm.”

“Hơn nữa, hiện tại cửa hàng hỗ trợ hoàn trả trong bảy ngày không lý do, nếu không hài lòng, các hạ có thể trả lại trong vòng bảy ngày.” Nha hoàn váy trắng thấy có khách mua hàng, lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp.

“Ưu đãi lớn thật.” Hai mắt Chu Trường Phong sáng lên.

Hắn rất quen thuộc với chiêu mua một tặng một, mua lớn tặng nhỏ, mua nhiều tặng ít, bán đắt tặng rẻ.

Nhưng hắn cũng hiểu rõ, lông cừu đều từ trên thân cừu mà ra, cảm giác rẻ nhưng thực ra đã trả tiền cả rồi.

“Được, ta muốn mua.” Chu Trường Phong dứt khoát nói.

A?

Mua thật sao?

Nha hoàn váy trắng ngẩn người, không ngờ Chu Trường Phong lại chịu bỏ tiền.

Ánh mắt Thanh Dao nhìn Chu Trường Phong càng thêm oán hận.

“Mời quý khách chờ một chút.”

Nha hoàn váy trắng vội vàng lấy Kim Quang Kính xuống, lại lấy ra một trận bàn nhỏ bằng bàn tay từ túi trữ vật, mang tới cho Chu Trường Phong.

“Không biết quý khách muốn thanh toán thế nào?”

Nhưng.

Chu Trường Phong cầm lấy trận bàn, nói luôn: “Thứ này không hợp với ta, trả lại đi.”

Nói xong, hắn liền kéo sư muội định rời đi.

Nha hoàn váy trắng như bị sét đánh.

Trả lại?

“Khoan đã, các hạ còn chưa thanh toán?”

“Ta phải trả tiền gì?” Chu Hạc Xuyên ngơ ngác hỏi.

“Tiền mua Kim Quang Kính.”

“Kim Quang Kính ở trong tay ngươi, ta trả tiền làm gì?”

“Ngươi chưa trả tiền trận bàn.”

“Trận bàn là hàng tặng kèm, ta trả tiền làm gì?”