Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Hai ngày sau.

Một vị trưởng lão của Nhiệm Vụ Đường đi tới Thiên Kiếm Phong.

"Kỳ hạn ba ngày đã đến, ta phụ trách đưa các ngươi tiến về Ma vực."

Sở Trường Phong đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, bèn đi theo vị trưởng lão Nhiệm Vụ Đường rời khỏi thánh địa.

Tại ngoài tông môn, hắn gặp Triệu Thiên Phàm.

"Sở Trường Phong, nếu ta cứu được Tử Nguyệt trở về, sau này ngươi đừng dây dưa với nàng nữa." Triệu Thiên Phàm vừa gặp Sở Trường Phong liền tỏ rõ địch ý.

Đối với việc này, Sở Trường Phong chỉ đáp lại hai chữ: "Hồ đồ."

"Ngươi..." Triệu Thiên Phàm lập tức có chút tức giận.

Sở Trường Phong thì phát hiện, trên người Triệu Thiên Phàm toát ra một lượng lớn hắc khí bị mình hấp thu, Oán Sát Phệ Tâm Đại Pháp lại có sự tinh tiến rõ rệt.

Không hổ là tu sĩ Kim Đan, oán niệm sinh ra mạnh hơn Thanh Dao không ít.

"Tốt rồi, ta đề nghị các ngươi vẫn là đừng mang lòng khúc mắc, bởi vì khi đến Ma vực, các ngươi chính là những chiến hữu kề vai sát cánh." Trưởng lão Nhiệm Vụ Đường nhíu mày nói.

"Ta mới không muốn làm chiến hữu với hắn, ta sợ hắn quay đầu bán đứng ta." Triệu Thiên Phàm hừ một tiếng.

Triệu Thiên Phàm cảm thấy muốn trân quý sinh mệnh thì vẫn là nên rời xa Sở Trường Phong.

Sở Trường Phong ngược lại cảm thấy Triệu Thiên Phàm không đi theo mình cũng tốt.

Trưởng lão Chấp Pháp Đường không khuyên hai người nữa, mặc kệ bọn hắn muốn làm gì thì làm.

...

Thiên Nguyên Thành.

Nơi cách Âm Dương Thánh Địa mấy chục vạn dặm.

Từ cửa bắc của Thiên Nguyên Thành, xuyên qua trăm dặm sa mạc chính là Ma vực.

Mà tòa thành này lại nằm ở nơi giao giới giữa chính và ma, thành phần vô cùng phức tạp.

Chỉ dùng thời gian một ngày, trưởng lão Chấp Pháp Đường đã mang theo Sở Trường Phong và Triệu Thiên Phàm, mượn mấy chục cái truyền tống trận của các tông môn, cuối cùng cũng đến được Thiên Nguyên Thành.

"Ta chỉ có thể đưa các ngươi đến đây."

"Con đường sau này chỉ có thể dựa vào chính các ngươi thôi. Ghi nhớ, hễ bản thân bị phát hiện ra đệ tử thánh địa thì có thể bóp nát ngọc bội, tự sẽ có đại năng mang các ngươi rời đi. Gặp phải nguy hiểm cũng vậy, sẽ có đại năng cứu giúp."

Trưởng lão Nhiệm Vụ Đường không nói nhiều lời nữa, liền rời khỏi Thiên Nguyên Thành.

Mà Sở Trường Phong và Triệu Thiên Phàm sau khi riêng phần mình dịch dung, cũng từ cửa bắc đi ra ngoài Thiên Nguyên Thành.

"Sở Trường Phong, ta nhất định sẽ cứu được Tử Nguyệt trở về trước ngươi." Triệu Thiên Phàm nói xong, bèn bước nhanh rời đi.

Sở Trường Phong cũng rẽ sang một hướng khác, đi ngang qua sa mạc.

Nửa ngày sau.

Sở Trường Phong xuyên qua màn cát vàng đầy trời, nhìn thấy một bức tường thành cao ngất.

Tòa tường thành này cao chừng trăm mét, hiện lên màu đỏ sậm.

Sau khi đến gần, ánh mắt Sở Trường Phong đột nhiên ngưng lại.

Chỉ thấy trên tường thành treo mười mấy tu sĩ mình mặc các loại đạo bào, thi thể đã sớm biến thành xác khô.

Tầm mắt dời xuống, trước cổng thành treo một tấm biển, trên đó viết hai chữ Âm Quỳ Thành.

Trước cổng thành có mấy kẻ tóc tai bù xù, viền mắt đen kịt, môi tím ngắt, trước ngực đeo trang sức làm bằng xương người, đang kiểm tra các tu sĩ ra vào thành.

Nếu tu sĩ chính đạo bị tra ra, hạ trường sẽ rất thảm.

Sau khi Sở Trường Phong đến gần, hắn trực tiếp thôi động Oán Sát Phệ Tâm Đại Pháp, chuyển hóa kiếm khí thành linh lực thuộc tính âm tà, dễ dàng tiến vào trong thành.

Trên đường phố, người đi lại thưa thớt, nhưng không hoàn toàn là tu sĩ, cũng có cả phàm nhân.

Dù là ma tu cũng không thể tùy ý giết người trong thành.

Đương nhiên, nếu tu vi của ngươi còn mạnh hơn cả thành chủ Âm Quỳ Thành, vậy lại là chuyện khác.

"Làm sao để trà trộn vào Bạch Cốt Ma Giáo, đây thật sự là một vấn đề." Sở Trường Phong đi trong thành, bỗng nhiên ánh mắt ngưng lại, hắn nhìn thấy trên bức tường cách đó không xa có dán mấy tờ cáo thị.

‘Thiên Ngô Giáo, tuyển nhận môn đồ, người có tu vi được ưu tiên. Sau khi nhập môn mỗi tháng có linh thạch miễn phí, tu sĩ chính đạo chớ làm phiền.’

‘Câu Hồn Giáo, tuyển một đường chủ, ưu tiên tu vi Kim Đan Kỳ, điều kiện có thể thương lượng. Tu sĩ chính đạo đừng đến chịu chết.’

‘Hàn Cốt Giáo, tuyển nhận môn đồ, người có tu vi được ưu tiên, người ghi danh cần nộp năm khối hạ phẩm linh thạch. Chú thích: Bản giáo là chi nhánh của Bạch Cốt Thánh Giáo, nội tình hùng hậu, lưng tựa Thánh giáo, tương lai thăng tiến tiềm năng to lớn.’

Sở Trường Phong thấy vậy, trong lòng thầm kêu khá lắm.

Bên ma giáo này đã dùng đến cả chiêu tuyển dụng trực tiếp rồi sao?

Trực tiếp dán cáo thị tuyển nhận môn đồ.

Bất quá, phương thức này cũng không khác gì việc chiêu hiền nạp sĩ của các môn phái chính đạo.

Chỉ là đám tu sĩ chính đạo bọn hắn thích giữ thể diện, cứ che che đậy đậy, còn bên ma đạo thì đơn giản trực tiếp hơn.

"Hàn Cốt Giáo, ta tới đây."

Sở Trường Phong cũng không định vòng vo, trực tiếp đi đến Hàn Cốt Giáo là thẳng thắn nhất.

Dựa theo địa chỉ trên cáo thị, Sở Trường Phong rất nhanh đã tìm được vị trí của Hàn Cốt Giáo.

Một tòa đại viện vọng tộc rất khí phái, trên tấm biển có viết ba chữ Hàn Cốt Giáo.

Trước cửa đứng một hàng người, đều là các tu sĩ ma đạo có tu vi.

"Muốn nhập giáo thì đứng sang bên kia xếp hàng, đi ngang qua thì mau cút đi." Một gã tráng hán thân hình khôi ngô, râu ria xồm xoàm phát hiện Sở Trường Phong đang nhìn quanh, liền không nhịn được mà xua tay.

Sở Trường Phong nghe vậy, không nói một lời mà đi xếp hàng.

"Sở..." Bỗng nhiên, trong đám người vang lên một tiếng kinh hô.

Sở Trường Phong liếc mắt một cái, phát hiện ra đó chính là Triệu Thiên Phàm.

"Không sai, chính là Sở Hà ta. Triệu Phàm, ngươi cũng ở đây sao." Sở Trường Phong vội nói.

Bọn hắn đã sớm nói tốt, sau khi tiến vào Ma vực, không ai được gọi tên thật.

"Ta gọi là Triệu Thiên, không phải Triệu Phàm."

"Được rồi, Triệu Tiền."

"Là Triệu Thiên."

"Ta nhớ rồi, Triệu Thiêm."

"Là chữ Thiên trong 'thiên thiên vạn vạn', không phải chữ 'thiêm' trong 'cây tăm'... Khoan đã, ngươi đang mắng ta?" Triệu Thiên Phàm giận dữ.

Sở Trường Phong phát hiện trên người kẻ này đang hô hô bốc lên hắc khí.

Không tồi, cứ đà này, không bao lâu nữa, Oán Sát Phệ Tâm Đại Pháp có thể đột phá đến tầng thứ hai.

Môn công pháp này tổng cộng có chín tầng, mỗi tầng đều có chỗ huyền diệu khác nhau.

"Hai người các ngươi quen nhau sao?" Theo thanh âm vang lên, một bóng râm bao phủ lấy Sở Trường Phong.

Hóa ra là gã tráng hán râu ria xồm xoàm đã đi tới trước mặt hắn.

"Ta và hắn không quen." Triệu Thiên Phàm nói.

"Chúng ta còn có chút thù riêng." Sở Trường Phong nói.

"Nếu có thù oán, ra ngoài thành tự mình giải quyết. Nhưng một khi đã bước vào cánh cửa này, nếu các ngươi đều được bái nhập Hàn Cốt Giáo thì chính là người một nhà, đều là huynh đệ, nhớ kỹ chưa?" Gã tráng hán râu ria trầm giọng nói.

Ta mà làm huynh đệ với hắn, thà chết còn hơn. Triệu Thiên Phàm thầm oán thán.

Bốp!

Đúng lúc này, một bàn tay to như quạt hương bồ vỗ vào gáy Triệu Thiên Phàm.

"Ngươi vì sao đánh ta?" Triệu Thiên Phàm ngơ ngác.

"Trong mắt ngươi ta thấy sự không phục và thờ ơ." Gã râu ria trầm giọng nói.

"Ta..." Triệu Thiên Phàm hận không thể lấy pháp bảo ra đập chết tên trước mắt này, nhưng muốn gia nhập Hàn Cốt Giáo, không thể bại lộ thân phận, chỉ có thể đánh nát răng nuốt vào trong bụng.

Bốp!

Triệu Thiên Phàm vốn định cho qua chuyện, nhưng lại bị vỗ thêm một cái vào gáy.

"Ngươi vì sao lại đánh ta?" Triệu Thiên Phàm lại một lần nữa bị đánh cho tỉnh mộng.

"Nhìn bộ dạng vâng vâng dạ dạ của ngươi ta liền tức giận. Ngươi như vậy còn tu cái ma gì? Dứt khoát đi tu tiên cho rồi!" Gã râu ria tức giận quát lớn.

Triệu Thiên Phàm: "..."

Ta vốn dĩ là tu tiên mà.

"Ngươi vì sao không đánh hắn?" Triệu Thiên Phàm chỉ vào Sở Trường Phong, muốn gieo họa sang đông.

"Còn chưa đến lượt hắn..." Gã râu ria đưa mắt nhìn về phía Sở Trường Phong.

Trong lòng Triệu Thiên Phàm vui sướng, cuối cùng cũng đến lượt ngươi rồi, Sở Trường Phong.

Nhưng đúng lúc này, từ trong đám đồ đệ của Hàn Cốt Giáo có người hô lên: "Ngô Sơn, đến giờ rồi, mau đưa bọn hắn vào đi."

Triệu Thiên Phàm: "???"

"Tất cả mọi người theo sát, ghi nhớ không nên hỏi thì đừng hỏi, không nên nhìn thì đừng nhìn." Ngô Sơn trầm giọng nói xong, liền đi trước dẫn đường.

Ta XXXXXXX!

Tâm tính Triệu Thiên Phàm sụp đổ.

Đánh xong Sở Trường Phong rồi hẵng vào chứ!

...

Sảnh đường của Hàn Cốt Giáo rất lớn, Sở Trường Phong đi theo mọi người một hồi lâu mới đến được một gian ngoại sảnh.

Ngoài sảnh đứng mười mấy người, từ Luyện Khí Kỳ đến Trúc Cơ Kỳ đều có.

Trong sảnh ngồi hai người, tu vi lại đạt tới Kim Đan Kỳ.

"Đường chủ, phó đường chủ, đây là những người hôm nay muốn bái nhập Hàn Cốt Giáo chúng ta." Ngô Sơn đứng ngoài sảnh, cung kính nói.

"Bắt, bắt đầu đi." Phó đường chủ vung tay.

"Vâng!"

Ngô Sơn quay người lại, nhìn về phía đám người Sở Trường Phong nói: "Để phòng ngừa yêu nhân chính đạo trà trộn vào Hàn Cốt Giáo chúng ta, cho nên phải tiến hành khảo hạch các ngươi. Đồng thời cũng căn cứ vào biểu hiện của các ngươi để phân phối chức vụ trong giáo, cho nên các ngươi hãy thể hiện cho tốt."

"Đầu tiên, hãy phóng thích linh lực của các ngươi."

Mọi người nghe vậy, liền nhao nhao xòe bàn tay ra, phóng thích linh lực.

Trong chốc lát, ngoài sảnh gió lạnh gào thét, quỷ khóc sói gào.

Ánh mắt Ngô Sơn lướt qua từng người một, sau đó gật gật đầu: "Tốt, cửa thứ nhất các ngươi đều đã qua."

"Tiếp theo, cửa thứ hai, ta có mấy vấn đề muốn hỏi các ngươi, ai nghĩ kỹ rồi đều có thể trả lời." Mọi người nghe vậy, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

"Câu hỏi thứ nhất, gia tộc hoặc tông môn của ngươi bị kẻ thù hủy diệt, chỉ còn lại một mình ngươi sống sót, đến một ngày khi tu vi của ngươi đủ mạnh, ngươi sẽ làm gì?" Nghe câu hỏi của gã đại hán râu ria, lập tức có người không chút do dự trả lời.

"Có thể làm gì được chứ? Đương nhiên không thể đến cửa uống trà, nghe đối phương nói một câu xin lỗi, đó là cách làm của chính đạo! Thân là ma tu, khẳng định phải giết cả nhà hắn!"

"Tông môn trên dưới, chó gà không tha."

"Các ngươi còn chưa đủ ác! Nếu là ta, con giun cũng phải đào từ dưới đất lên chẻ làm đôi, trứng gà cũng phải đập nát lòng đỏ."

"Đúng, phải như vậy!" Triệu Thiên Phàm hít sâu một hơi, đám gia hỏa này đều quá hung tàn.

Nếu ở trong tông môn chính đạo của bọn hắn, nhiều lắm cũng chỉ là tru sát kẻ cầm đầu mà thôi.

Nhưng vào lúc này, hắn không thể tỏ ra yếu thế, nhất định phải giống như một ma tu, hô hào khẩu hiệu đồ sát cả nhà kẻ thù.

Gã đại hán râu ria khẽ nhíu mày: "Còn có ai có ý kiến khác không?"

Sở Trường Phong bỗng nhiên nói: "Ta cảm thấy không nên giết cả nhà hắn..."

Mọi người: "???"

Báo thù mà không giết cả nhà, ngươi thật sự là ma tu sao?

Trong lòng Triệu Thiên Phàm càng cười lạnh, Sở Trường Phong này trông thì có vẻ ngang ngược, thực tế lại là một kẻ lòng dạ đàn bà.

Chỉ mới câu hỏi đầu tiên mà biểu hiện đã tệ như vậy rồi.

Nếu Tử Nguyệt có mặt ở đây, nhất định sẽ rất thất vọng về hắn.