Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
"Sở đại phu, Hồi Xuân Đan của ngươi sao lại bốc lên hắc khí vậy?" Gã giáo đồ có chút do dự.
Sở Trường Phong đáp: "Hồi Xuân Đan của ta chính là như vậy, hiệu quả còn mạnh hơn Hồi Xuân Đan bình thường, ta gọi nó là Hồi Xuân Đan Cường Hóa, ngươi nếu sợ thì đừng ăn."
"Ta ăn." Gã giáo đồ cắn răng một cái, tiếp nhận viên đan dược rồi không chút do dự nuốt xuống.
Ngay khoảnh khắc viên đan dược vào đến cổ họng, một luồng dược lực cường đại tựa sóng lớn cuộn trào bộc phát trong cơ thể hắn.
Chỉ thấy những vết thương vốn dữ tợn đáng sợ trên người hắn vậy mà lại bắt đầu khép lại với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được. Chỉ trong vài hơi thở công phu, những vết thương kia đã hoàn toàn biến mất không còn tăm tích, phảng phất như chưa từng tồn tại.
"Ấy, ta khỏi hẳn rồi!"
"Có thể chạy, có thể nhảy!"
Gã giáo đồ hưng phấn nhảy nhót tưng bừng: "Sở đại phu, thật sự là thần y!"
Sở Trường Phong cũng cười.
Thương thế khỏi hẳn rồi phải không? Là lấy mạng ra đổi đấy.
"Người tiếp theo." Sở Trường Phong lại nói.
Một người ôm bụng tiến lên: "Đại phu, ta cảm thấy đau bụng."
Sở Trường Phong đổ ra một viên Đốt Mệnh Hoàn, giao cho người nọ: "Viên Hồi Xuân Đan này lấy về uống với rượu."
"Đại phu, ta tiêu chảy không ngừng."
"Viên Hồi Xuân Đan này lấy về đốt lên rồi dùng."
"Đại phu, vì sao ngươi cho chúng ta ăn đều là cùng một loại đan vậy?"
Sở Trường Phong thản nhiên đáp: "Đừng nhìn đan, hãy nhìn hiệu quả."
Rất nhanh, bệnh nhân trước Đan Đường đã bị Sở Trường Phong chữa trị cho không còn một ai.
"Y thuật của Sở huynh thật sự cao minh." Ngô Sơn giơ ngón tay cái lên với Sở Trường Phong.
"Chút vết thương nhỏ này không đáng nhắc tới." Sở Trường Phong xua tay: "Bất quá, hôm nay chữa trị cho những giáo đồ này, ta cũng hao tổn không ít..."
"Sở huynh yên tâm, ta nhất định sẽ bẩm báo việc này lên đường chủ, đến lúc đó đường chủ chắc chắn sẽ có ban thưởng."
Sở Trường Phong xua tay: "Ban thưởng thì thôi đi, cứ xem như là lễ gặp mặt ta dâng lên đường chủ lúc mới vào giáo."
"Được, lời của Sở huynh, ta nhất định sẽ truyền đến. Lúc trước nghe Sở huynh nói có chút mệt mỏi, vậy mà lại chữa trị cho hơn mười người, ta không làm phiền nữa." Ngô Sơn ôm quyền với Sở Trường Phong.
Sở Trường Phong cũng ôm quyền: "Chấp sự đi thong thả."
Thế nhưng, hắn phát hiện Ngô Sơn đi được mấy bước lại dừng lại.
"Chấp sự còn có chỉ thị gì sao?" Sở Trường Phong mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Ngô Sơn khẽ mỉm cười: "Chỉ thị thì không dám, chỉ là lần trước Hàn Cốt Giáo chúng ta và Thiên Ngô Giáo tranh đoạt quặng mỏ thất bại, đường chủ nuốt không trôi cục tức này, tính toán đoạt lại quặng mỏ, trong vòng ba ngày sẽ có hành động. Đến lúc đó tất nhiên là một trận đại chiến, Sở huynh thân là đan sư duy nhất của phân đường Âm Quỳ Thành chúng ta, có lẽ nên chuẩn bị sớm một chút. Ta thấy Hồi Xuân Đan kia rất hữu hiệu, hay là luyện chế thêm một ít."
Sắp có động thái lớn sao? Sở Trường Phong trong lòng hơi động, biết cơ hội của mình sắp tới.
Sở Trường Phong nói: "Chấp sự nhắc nhở rất phải, ta nhất định sẽ chuẩn bị sớm. Chỉ là tài liệu trong tay ta có hạn, cũng luyện chế không được bao nhiêu Hồi Xuân Đan…”
Ngô Sơn đáp: "Thiếu tài liệu gì, Sở huynh cứ việc nói ra, trong giáo sẽ giúp ngươi gom đủ."
"Tốt, chấp sự chờ một lát."
Sở Trường Phong không chút dây dưa, quay người tiến vào Đan Đường, tìm giấy bút viết một đơn thuốc rồi giao cho Ngô Sơn.
Đây mới thật sự là đơn thuốc của Hồi Xuân Đan Nhất giai, cộng thêm mấy loại linh dược Nhị giai, cũng không phải vật gì hiếm lạ, Sở Trường Phong cũng không sợ đối phương học được.
Thế nhưng nếu Ngô Sơn thật sự có thể mang dược liệu về, vậy mình đúng là lời to.
"Ta đi làm ngay đây." Ngô Sơn thu hồi đơn thuốc rồi quay người rời đi.
Chờ bóng dáng Ngô Sơn biến mất khỏi tầm mắt, nụ cười trên mặt Sở Trường Phong trong nháy mắt thu lại.
Hắn thầm nghĩ, Hàn Cốt Giáo muốn trả thù Thiên Ngô Giáo, hắn nhất định phải thừa cơ làm chút gì đó...
Nhưng suy nghĩ vẫn còn có chút rối loạn.
Sở Trường Phong đi vào Đan Đường, đứng bên bàn rồi viết xuống hai chữ trên một tờ giấy trắng: Cầu mình.
Cầu người không bằng cầu mình.
Thay vì chờ ma tu của Hàn Cốt Giáo phát thiện tâm tiến cử mình vào Bạch Cốt Ma Giáo, chi bằng để Bạch Cốt Ma Giáo chủ động liên hệ với mình.
Nghĩ đến đây, Sở Trường Phong lại viết xuống hai chữ: Đường chủ.
Hiện nay muốn để Bạch Cốt Ma Giáo chủ động liên hệ với mình, e rằng chỉ có trở thành nhân vật cấp đường chủ mới được.
Mà bây giờ, phân đường Âm Quỳ Thành của Hàn Cốt Giáo đã có đường chủ, vậy muốn trở thành đường chủ chỉ có một con đường...
Thay thế!
'Trực tiếp giết chết hai tên đường chủ đó cũng không thể thay thế được, dựa theo tư lịch cũng không đến lượt một người mới như ta đảm nhiệm chức Đường chủ. Cho nên ta còn phải có uy vọng nhất định trong phân đường.'
'Hơn nữa, hai tên đường chủ này ngược lại chính là trợ lực của ta, chỉ khi uy vọng của ta đạt tới trình độ nhất định, mới có thể loại bỏ bọn hắn.'
'Này, vừa hay lại có một cơ hội bày ra trước mắt.'
Suy nghĩ của Sở Trường Phong dần dần trở nên rõ ràng.
Trước tiên lợi dụng xung đột giữa Thiên Ngô Giáo và Hàn Cốt Giáo để tiếp cận đường chủ, thu hoạch uy vọng. Tiến thêm một bước là thay thế trở thành đường chủ, trở thành cao tầng của Hàn Cốt Giáo, rồi đánh vào nội bộ Bạch Cốt Ma Giáo.
"Tiếp theo phải xem biểu hiện của Thiên Ngô Giáo, hy vọng các ngươi đừng để ta thất vọng."
Sở Trường Phong cầm lấy tờ giấy có chữ viết, vò nát.
Sau đó lại móc ra mười mấy cái trận bàn đặt trong phòng, lúc này mới lấy ra đại lượng kỳ trân để rèn luyện phi kiếm.
Mặc dù hắn trà trộn vào ma giáo làm nội ứng, nhưng việc nâng cao tu vi của bản thân cũng không thể lơ là.
...
"Bẩm đường chủ, phó đường chủ, mọi người đều đã được an bài thỏa đáng."
Ngô Sơn rời khỏi hậu viện Đan Đường liền đi tới tiền sảnh, diện kiến chính phó đường chủ.
Đường chủ trầm giọng hỏi: "Trong đám người kia, có kẻ nào mang hai lòng không?"
Ngô Sơn: "?"
"Đ-đại ca, là có mang dị tâm." Phó đường chủ sửa lại.
"Đúng, chính là ý đó." Đường chủ gật đầu:
"Vẫn là nhị đệ hiểu ta nhất, quả thực chính là... hiểu nhau quá sâu."
Phó đường chủ: "...Ph-phải, phải là, tri kỷ. Đ-đại ca, ngươi có thể đừng dùng thành ngữ lung tung nữa được không? Nếu không thì, ngươi... Ngươi đừng nói chuyện nữa. Ta mệt tim quá."
Đường chủ bị nói cho tự kỷ.
"Ngươi, ngươi nói đi." Phó đường chủ ra hiệu cho Ngô Sơn nói tiếp.
Ngô Sơn nói: "Trong số mười mấy người nhập giáo lần này, ta cảm thấy rất nhiều kẻ khả nghi, đặc biệt là tên gọi Triệu Thiêm. Hắn tuy cũng tu luyện ma công, nhưng không hiểu sao lại cho ta một cảm giác không hợp với ma giáo. Bởi vì mỗi lần trả lời câu hỏi, trong mắt hắn đều có vẻ do dự, không đủ quả quyết. Cho nên ta đã phân cho hắn một vị trí không quan trọng, quan sát một thời gian nữa rồi hãy nói."
Phó đường chủ gật đầu: "R-rất tốt."
"Đường chủ, phó đường chủ."
Lúc này, Ngô Sơn lại nói: "Chỉ có một người, ta khẳng định hắn tuyệt đối là người trong ma đạo. Chính là gã đan sư Sở Hà."
Phó đường chủ nói: "Ta, ta có chút ấn tượng. Người này lúc trước trả lời câu hỏi, đích thực là có phong phạm của ma tu."
"Ta..." Đường chủ vừa định nói ra một câu thành ngữ, nhưng khi phát giác ánh mắt không thiện cảm của phó đường chủ thì đành từ bỏ:
"Ta cũng nghĩ giống nhị đệ."
Thế nhưng, Ngô Sơn lại một mặt thổn thức nói: "Hai vị đường chủ không biết đâu, biểu hiện của tên Sở Hà đó còn tà môn hơn cả lời nói..."