Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Các đệ tử Nho gia làm sao có thể không biết Doanh Vị và Hàn Phi căn bản chính là cùng một ruột.

Vị sư thúc này được Tuần phu tử nhận làm đồ đệ, tuổi tác còn trẻ, mặc dù hắn không hoàn toàn đồng tình với quan điểm của Hàn Phi và thường xuyên tranh cãi với Hàn Phi.

Nhưng mọi người có mặt đều biết rằng, những tác phẩm của Hàn Phi, những tư tưởng của Tập Pháp Gia Đại Thành là do hai người cùng viết.

Chỉ có điều vị sư thúc này không thích văn chương, hoặc là nói không thích viết lách, mới để Hàn Phi viết giúp, tập hợp những tư tưởng của hắn viết thành sách.

Nhìn thấy Doanh Vị giống như phối hợp diễn chung với mình, Hàn Phi liền bật cười, lớn tiếng nói: “Chính là như vậy, Thuấn lúc đó chính là thiên tử.”

“Vậy tại sao Khổng phu tử lại nói là Nghiêu Thuấn giống như thánh minh?”

“Khổng Tử nói rằng, khi thánh nhân đứng ở quân vị nhìn thấy rõ mọi thứ, sẽ khiến cho thiên hạ không còn gian tà.”

“Vậy nếu như nông dân, ngư dân không có tranh chấp, không có đồ gốm kém chất lượng thì Thuấn Đế hà tất lại phải dùng đức để cảm hoá người khác?”

“Thuấn đi sửa chữa sai lầm, đó chính là lỗi của Nghiêu.”

“Nếu cho rằng Thuấn là người có đức hạnh tài năng thì sẽ phủ nhận sự sáng suốt của Nghiêu; nếu cho rằng Nghiêu là người khôn ngoan thì phải phủ nhận hành vi Thuấn dùng đức để cảm hoá người khác.”

“Giữa hai người không thể nào thừa nhận hai điều cùng một lúc. Khổng Tử đã nói, Nghiêu cũng là thánh minh, Thuấn cũng là thánh minh. Câu nói này chẳng phải rất mâu thuẫn sao?”

Hàn Phi tràn đầy nghị lực, nhìn đám Nho sĩ nói năng hùng hồn có lý lẽ, nhân tiện còn kể lại câu chuyện mâu với thuẫn mà Doanh Vị đã được dạy khi còn nhỏ.

Những lời này vừa nói ra, vẻ mặt của tất cả nho sĩ đều tối sầm lại. Có người mở miệng muốn phản bác, nhưng cuối cùng lại phát hiện bản thân căn bản không có chỗ nào có thể phản bác.

Bởi vì câu nói “thánh nhân lấy đức giáo dục con người” của Khổng Tử thực sự là tràn đầy mâu thuẫn, vấn đề thực sự không dễ phản bác, trừ phi là ngụy biện.

Thấy không có ai lên tiếng, Hàn Phi lại nói không ngừng về những chỗ không thoả đáng của việc lấy đức giáo dục con người cũng như quan điểm của bản thân về Pháp gia.

Hắn truyền bá tư tưởng giáo dục bằng đạo đức cho các học sĩ Nho gia là vô dụng, giảng rất nhiều về tính tất yếu của việc lấy pháp luật và sự cai trị của quân chủ để giáo dục con người, trói buộc hành vi của con người.

Các học sĩ đều đỏ mặt tía tai, bị Hàn Phi nói cho thương tích đầy mình.

Phục Niệm vuốt vuốt bộ râu mới để dài của mình, với tư cách là chưởng môn của Nho gia, hắn lại không có cách nào phản bác vị sự đệ trẻ tuổi này của mình, điều này khiến hắn cảm thấy xấu hổ không nói nên lời.

Tuần Tử vẫn bình thản, như không hề để ý trước việc một Nho sĩ như mình lại dạy ra một thiên tài Pháp gia như vậy.

“Tuyệt!”

Chính vào lúc này, trong bầu không khí yên lặng không một tiếng động, một tiếng hét tuyệt truyền đến, mọi người theo tiếng nhìn qua, nhìn thấy Doanh Vị đang vỗ tay, cười lớn, cổ vũ cho Hàn Phi. Những học sĩ Nho gia này càng phẫn nộ và khó chịu hơn.

Hàn Phi chắp tay, hắn biết mình nói đến đây là được rồi.

Nếu như mình còn nói tiếp nữa, những học sĩ Nho gia này sẽ thẹn quá hoá giận, không còn là “Luận Ngữ” mà là “nắm đấm”, Hàn Phi nhất định sẽ bị đánh cho toát đầu chảy máu.

Mặc dù Hàn Phi học tất cả các trường phái Pháp gia, nhưng không giống như Đạo gia, Nho gia và Mặc gia, Pháp gia không có trường phái riêng.

Cái gọi là Pháp gia chẳng qua chỉ là học thuyết do một nhóm người có tư tưởng giống nhau tổng kết ra, được cưỡng chế gọi là “pháp”.

Cũng chính vì Pháp gia không phải là một môn phái, cho nên không hề có cái gọi là nội công tâm pháp. Có thể nói, người của Pháp gia hoàn toàn không biết võ công.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất là tư tưởng Pháp gia không phải ai cũng học được, càng không thích hợp truyền bá. Nếu như ai ai cũng học Pháp gia, đó mới thực sự là thiên hạ đại loạn.

Hàn Phi chắp tay đang định đi xuống thì nghe thấy Doanh Vị đột nhiên hét lên: “Chờ một chút, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Lời của Doanh Vị khiến Hàn Phi dừng bước, Tuần Tử, Phục Niệm và những đệ tử Nho gia khác đều hướng sự chú ý về phía hắn, không biết hắn lại ba hoa khoác lác cái gì.

Chỉ thấy Doanh Vị chậm rãi đứng dậy, chắp tay về phía Hàn Phi, trầm giọng nói: "Sư huynh có thể kết hợp chặt chẽ Thương Quân Chi Pháp, Thận Đáo Chi Thế, Thần Bất Hại Chi Thuật lại với nhau. Quả thực là kiến giải độc đáo, sư đệ bội phục."

“Ta tán thành với phần lớn tư tưởng của sư huynh, nhưng mà sư huynh mắng Khổng Tử, trách Mạnh Tử, cho rằng nhân nghĩa vô dụng, giáo dục đạo đức vô ích. Đối với điều này, ta lại có quan điểm khác.”

"Sư huynh không phân biệt thân sơ, không phân biệt sang hèn, chỉ xử đoán theo pháp luật. Há chẳng phải là không tuân theo nhân tính ư? Nếu thực sự cứ như vậy mãi thì ân nghĩa thân tôn tuyệt mất, chỉ có thể hành sử nhất thời chứ không thể lâu dài được."