Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lời của Hàn Phi vừa dứt, sắc mặt của đám thị vệ đi theo Doanh Vị đột nhiên thay đổi, tay nắm chặt chuôi kiếm ở bên hông.

Doanh Vị xua tay ra hiệu bọn họ không cần căng thẳng, hắn cũng đã quan sát nam tử mặc áo gấm màu tím trước mặt hồi lâu rồi, trong lòng thầm nói bản thân quả nhiên không nhận nhầm người, hắn quả thực là Hàn Phi.

Về phần “Trường An Quân” trong miệng Hàn Phi chính là danh hiệu của Doanh Vị.

Thành thật mà nói, sau khi sinh ra biết được danh hiệu này của mình, Doanh Vị cũng có chút không tình nguyện, bởi vì danh hiệu này của hắn đáng lẽ ra là đệ đệ của Doanh Chính, cũng chính là danh hiệu của Thành Khiêu, ca ca của Doanh Vị kiếp này.

Mà kết cục của Thành Khiêu thực sự không ra gì cả.

Bây giờ bản thân được phong hiệu là "Trường An Quân", phong địa cũng chính là Trường An tương lai, trong khi phong địa của Thành Khiêu lại là ở nơi khác. Điều này khiến Doanh Vị cũng từng hoài nghi, có lẽ nào bản thân sẽ kế thừa vận mệnh xui xẻo của Thành Khiêu hay không?

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, ngay khi mới sinh ra đã được phong quân, có được danh hiệu tước vị cao như vậy, có thể nói hắn vừa sinh ra đã chạy đến vạch đích mà biết bao nhiêu người có nằm mơ cũng không được.

Phong hầu bái tướng đối với người bình thường mà nói chính là mục tiêu lớn nhất, cũng là đỉnh cao trong cuộc đời con người. Vì cái này không biết phải cần bao nhiêu nỗ lực, cần khí vận lớn đến thế nào mới có được.

Cho dù là Lữ Bất Vi, tài năng hơn người, mục tiêu không phải cũng là phong hầu bái tướng đó sao?

Nhưng mục tiêu mà vô số người phải nỗ lực, lòng lang dạ sói mới có được kia, hắn vừa sinh ra đã có được rồi, cái này thực sự là không có gì tốt hơn nữa!

Kiếp này, Doanh Vị đã cảm thấy bản thân sống khá ổn rồi!

Doanh Vị có thể phong quân, cũng là vì mẫu thân của hắn khó sinh mà chết, thêm với huynh đệ tỷ muội quá ít, lão cha hời kia của hắn có thể là cảm thấy nuối tiếc mới phong hiệu phong đất cho hắn.

Nếu không, một công tử vô quyền vô thế vô bối cảnh như Doanh Vị, còn chưa chắc có thể được phong hiệu phong đất.

Ví dụ như vị Cửu công tử của Hàn Quốc Hàn Phi trước mặt, hắn không có phong hiệu, đương nhiên cũng có thể là Hàn Quốc quá nhỏ, đã không còn đất để phong nữa.

"Ngươi làm sao mà nhận ra ta?"

Doanh Vị ngồi xuống đối diện Hàn Phi, như cười mà không phải cười hỏi.

Điểm đến của chuyến du học lần này của hắn là Tiểu Thánh Hiền Trang trên đất Tề Lỗ, nhưng Tiểu Thánh Hiền Trang thực ra không quan trọng, mục tiêu của Doanh Vị ngay từ đầu chính là Hàn Phi.

Không ngờ lại gặp được hắn ở Đại Lương Ngụy Quốc. Thật là trùng hợp mà.

Mặc dù từ khi sinh ra Doanh Vị đã sống trong thâm cung, nhưng hắn cũng không xa lạ gì với thế giới bên ngoài.

Đó là lý do Doanh Vị sớm đã nhận ra đây không phải là Tần Triều thật sự trong lịch sử mà tương tự như một cuốn truyện tranh nào đó mà hắn từng đọc qua!

Ít nhất Hàn Phi trong lịch sử lúc này đáng lẽ ra đã hơn 30 tuổi chứ không phải là dáng vẻ chưa tới 20 như hiện tại.

Hàn Phi suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: “Mấy thị vệ sau lưng Trường An Quân mặc dù không mặc áo giáp, nhưng nhìn phong thái của bọn họ có lẽ là người của quân đội, thậm chí là cấm quân trong cung.”

“Ta từng nghe nói, Trường An Quân của Tần Quốc 1 năm trước đã cáo biệt Tần Vương, chu du khắp tứ phương. Hơn nữa, công tử có thể được cấm quân trong cung bảo vệ, ta mới to gan đoán thôi.”

Hàn Phi suy nghĩ một lúc, ánh mắt chuyển xuống dưới nhìn thắt lưng của Doanh Vị: “Nhưng mà quan trọng nhất vẫn là miếng ngọc bội trên eo của Trường An Quân kia.”

Doanh Vị nhìn xuống thắt lưng của mình, trên thắt lưng có một miếng ngọc bội chạm trổ tinh xảo khắc một chữ "Vị". Đây là món quà của người người cha hời Trang Tương Vương kia tặng cho hắn.

Ngọc bội vốn có hai mặt, nhưng vừa rồi khi Doanh Vị đi lại cử động quá mạnh nên mặt sau bị lộ ra ngoài.

Doanh Vị sờ ngọc bội trên thắt lưng, cười nói: "Cửu công tử tinh mắt thật, chi tiết nhỏ như vậy cũng để ý.”

"Xem ra Trường An Quân cũng đã sớm nhận ra tại hạ nên mới đến giải vây giúp ta. Không biết Trường An Quân làm thế nào mà nhận ra ta?" Hàn Phi vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc hỏi.

Hắn một thân một mình từ Hàn Quốc đến Ngụy Quốc, không nghĩ ra bản thân có chỗ nào bại lộ thân phận.

Doanh Vị cười không nói gì. Không lẽ ta nói là xem Anime nhận ra ngươi?

Hắn đột nhiên đổi chủ đề, cười lớn: “Những chuyện nhỏ nhặt như vậy, Cửu công tử hà tất phải để ý?”

“Trong Tả Thị Xuân Thu có viết rằng, năm Tương Công thứ 29, mới về Trịnh, gặp Tử Sản, giống như quen biết đã lâu, ta và Cửu công tử cũng là vừa gặp đã thân, hay là Cửu công tử có thể uống với ta một chén hay không?"

Vừa nghe thấy Doanh Vị muốn uống rượu, đôi mắt của Hàn Phi chợt sáng lên: “Trường An Quân đã có lời mời, Hàn Phi sao có thể từ chối được?”

Hàn Phi suy nghĩ một chút rồi hỏi tiếp: “Trường An Quân đã muốn cầu học, không biết tiếp theo đây định đi đâu?”

Doanh Vị đang ngồi ngay ngắn, hắn liếc nhìn Hàn Phi mấy lần, lời lẽ đanh thép nói: “Quản Trọng đã từng nói, đất nước hưng thịnh là nhờ vào con đường thông thương, đường thông thương nằm ở đạo hiếu khách, nằm ở niềm vui mỹ nữ!”

“Tề quốc náo nhiệt hiếu khách, ta tất nhiên phải đến học hỏi một phen.”

Hàn Phi vừa nghe thấy lời của Doanh Vị, liền hiểu ra Doanh Vị đây là định đến Tề quốc.

Về phần lễ hiếu khách và niềm vui của mỹ nữ gì đó...

Quản Trọng sau khi nói câu này, liền lập nữ cung ở Tề quốc, các nước khác đều đua nhau làm theo.

Còn nữ cung thực ra chính là thanh lâu của hậu thế, Quản Trọng chính là tổ sư gia của thanh lâu!

Doanh Vị ta về tổ địa Tề quốc thăm viếng một chuyến chính là để tỏ lòng thành kính với tổ sư gia!

Hàn Phi lúc này càng nhìn càng vừa mắt với Doanh Vị, hắn không có sở thích to lớn gì, không thích tranh giành quyền lực, chỉ thích mỹ tửu mỹ nữ, hơn nữa mỹ nữ đều là thứ yếu, chủ yếu phải có rượu.

Thân là công tử Tần Quốc. Doanh Vị cũng giống như mình, rời khỏi cung đình nguy nga tráng lệ, đi khắp nơi học hỏi. Lại thích mỹ tửu mỹ nữ. Đây đâu phải là vừa gặp đã thân, căn bản là sắp sửa trở thành tri kỷ!