Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Em nuôi chị ấy trong giếng được không ạ?”
Ninh Giao Giao nhìn Tô Ngư Nương phiên bản Kim Tiền loli đáng yêu, đôi mắt lập tức sáng lên hình trái tim.
Ninh Tranh im lặng một lúc: “Làm vậy… có hơi sai sai không nhỉ?”
Ninh Giao Giao rất thích sống dưới nước.
Nhìn sơ qua thì trông như một loài lưỡng cư.
Nửa đêm có lúc em ngủ trên giường, có lúc ngủ dưới hầm, có lúc lại ngủ trong giếng.
Chỉ là trong giếng không được an toàn lắm, thỉnh thoảng có Hà yêu quấy rầy, nên em mới thường ngủ trong nhà.
Mỗi khi xuống nước, em ấy sẽ hóa ra đuôi giao.
Dù không thường xuyên ở dưới nước, em vẫn hay dùng nước để rửa đuôi, giữ cho nó ẩm ướt.
Ninh Tranh đoán em bây giờ là một con quỷ, vốn dĩ không cần nước, nhưng vẫn giữ lại những thói quen và sinh hoạt của kiếp trước.
Nhưng mà Ninh Giao Giao em là nửa người nửa cá, có thể sống vui vẻ trong nước giếng, với em nước là thiên đường, còn Kim Tiền Đồng Tử thì…
Hình như cũng được luôn?
Thậm chí còn mang thân phận là quỷ, vốn dĩ không thể chết đuối, vì đã chết sẵn rồi.
“Dưới giếng có một góc nhỏ, ở được đó anh.”
Ninh Giao Giao nhận ra Kim Tiền Đồng Tử, nghiêm túc nói: “Đất ở đó ăn ngon lắm, địa khí rất đậm đặc, cực kỳ tốt cho chị ấy, sống còn thoải mái hơn trên mặt đất nhiều, dùng để đãi khách là tuyệt nhất rồi.”
Ninh Tranh phát hiện mình đã trách nhầm em gái.
Cô bé Ninh Giao Giao này cũng tốt bụng ghê, nhiệt tình hiếu khách, còn chuẩn bị môi trường thoải mái nhất cho khách.
Tuy rằng nhìn từ thế giới quan của loài người thì cảnh này hơi kinh dị, nhưng giữa các yêu thú với nhau, mời khách ở trong hang nước là chuyện hoàn toàn bình thường.
“Trong giếng còn có cả một khoảng trời riêng à, sao em không nói với anh sớm hơn?” Ninh Tranh hỏi.
“Anh có hỏi đâu.” Ninh Giao Giao có chút tủi thân, “Thật ra chỉ là một cái hang nhỏ dưới giếng thôi, vừa đủ cho một người. Em muốn nhờ chị ấy giúp em gặm cho cái hang to ra một chút, rồi chuyển thêm ít đồ đạc vào.”
Ninh Tranh thấy con bé này tính toán cũng ghê gớm thật, Kim Tiền Đồng Tử là cao thủ đào hầm, thoáng cái đã bị nó nhắm trúng.
Ninh Tranh trầm tư, bầy quạ tai ương đã giải quyết xong, còn bầy Hà yêu vẫn là một ẩn số. Dù sao mạch nước ngầm cũng chằng chịt, lại ngay trước cửa nhà mình, có lẽ cũng phải tìm cách giải quyết thôi.
Việc câu Hà yêu, quả thực là không thể chậm trễ.
Phải nói, Tô Ngư Nương đúng là một bậc thầy về giao tiếp.
Chưa đợi Ninh Giao Giao đến bắt chuyện để dụ về nhà, đối phương đã chủ động bước tới.
Tô Ngư Nương ra dáng một tiểu thư khuê các, nở nụ cười ôn hòa trang nhã:
“Chào hai vị! Tôi là một lữ khách đi ngang qua sơn thôn này, thấy ở đây đang có lễ hội khá náo nhiệt.”
“Không biết hai vị có thể giúp tôi tìm một quán trọ để nghỉ chân không? Tôi muốn dạo quanh đây một chút, trải nghiệm phong tục nơi đây. Xin hỏi gần đây có cảnh đẹp nào không ạ?”
Ninh Giao Giao thấy đối phương nhiệt tình như vậy, không cần dụ dỗ đã tự tìm tới, càng vui hơn:
“Làng của tụi em làm gì có quán trọ nào đâu, nhưng nhà chú Đỗ có thể cho khách qua đường ở nhờ. Nhưng chị cũng có thể đến nhà em, nhà em có phòng trống! Đảm bảo chị ở siêu thoải mái! Em sẽ chuẩn bị cho chị một căn phòng thật thật tốt!”
“Vậy thì cảm ơn nhiều nhé.” Tô Ngư Nương nở nụ cười xã giao, mục tiêu ban đầu của cô chính là hai người này.
So với các hộ nông dân khác, hai vị này vừa nhìn đã biết là nhà giàu có.
Da trắng nõn, tướng mạo bất phàm, không phải người làm nông.
Nhìn là biết ngay NPC xịn, loại có tuyến nhiệm vụ riêng ấy!
Là một pro-player, Tô Ngư Nương thầm nghĩ:
“Ngôi làng dưới chân Chú Kiếm Sơn Trang này rõ ràng là một map mới, hơn nữa còn là một trong những map chính.”
“Bởi vì trạm dừng chân đầu tiên của chúng ta khi ra ngoài chính là ở đây, không thể nào đi đường vòng được!”
Vì vậy, cô chọn cách cố gắng hòa nhập.
Thậm chí là trở thành một cư dân trong làng, và hai người trước mắt chính là điểm đột phá không tồi.
Thực tế thì phán đoán của Tô Ngư Nương cũng đúng.
Hai người họ quả thực là nhà giàu có trong làng, không nói đến Ninh Tranh, riêng Ninh Giao Giao đã là da trắng dáng xinh.
Dù sao cũng là con lai người-giao, dung mạo quả thực rất đẹp.
Hơn nữa, gia đình của Ninh Giao Giao vào 100 năm trước chắc hẳn cũng không phải dạng vừa.
Ở trong một dinh thự xa hoa, còn có cả một cái giếng, gần như cả làng không nhà nào được như vậy.
Nhìn từ một góc độ khác.
Chơi nổi cả “Giao”, thì có thể là người nghèo được sao?
Tuy không biết là chơi Giao xà, Giao ngư, hay Giao gì đi nữa, thì chắc chắn cũng phải là hào phú trong làng!
“Tụi em phải đến hiệu sách, lát nữa mới về nhà.”
Ninh Giao Giao nói: “Làng em không có cảnh đẹp du lịch gì đâu, ở đây bình thường lắm, có lẽ sẽ làm chị thất vọng.”
Tô Ngư Nương vốn định bắt chuyện, liền thuận thế nói: “Tôi có thể đến hiệu sách xem thử được không? Lát nữa tôi sẽ ở tạm nhà hai vị, yên tâm, tôi sẽ trả tiền.”
Tô Ngư Nương là người rất biết cách nói chuyện.
Rất nhanh đã trò chuyện thân thiết với Ninh Giao Giao, một cô bé thôn quê lớn lên trong làng, không rành sự đời.
Tô Ngư Nương tưởng mình là thợ săn, lại không biết mình mới là con mồi.
Ninh Giao Giao càng nhìn cô càng vui, “Ngư Nương à, tên chị hay thật, rất hợp cảnh! Chị há miệng ra em xem nào.”
“Xem gì cơ?” Tô Ngư Nương hơi ngẩn ra, nhưng vẫn há to miệng.
“Ừm, tốt lắm, rất tốt.” Ninh Giao Giao càng nhìn càng mừng, “Răng đều tăm tắp, lưỡi cũng rất đẹp.”
Tô Ngư Nương: “…”
Sao cô lại cảm thấy có chút bất an thế nhỉ!
Chẳng mấy chốc.
Họ đến “Hiệu sách Hữu Trúc”.
Trong tiệm, một Nho sĩ trung niên tướng mạo tuấn tú, chững chạc đang chép sách.
Sách trong thế giới này phần lớn là bản chép tay, ông chủ hiệu sách ngày nào cũng đang tự làm tăng số lượng hàng hóa của mình.
Dưới Linh nhãn của Ninh Tranh, cả người ông ta là một con rối sách tinh xảo được tạo thành từ vô số cuốn sách, cũng là một kẻ không có thịt để ăn.
“Chú Hữu Trúc.” Ninh Tranh bước vào cửa.
“Cậu lại tới làm gì?”
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu liếc Ninh Tranh một cái, xua tay, vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ: “Sách ở chỗ ta bị cậu đọc hết rồi, không còn gì khác đâu.”
Sao lại không có?
Những cuốn sách trên người ông chủ, e rằng mới là những bản quý không bán ra ngoài.
Khác với người nộm bằng vải ở tiệm may, người nộm bằng tre ở tiệm đan, vị người nộm sách này, những cuốn sách trên người ông ta mới thật sự có giá trị.
Bởi vì họ không có thịt để ăn, khi cần lấy thứ gì đó lấp đầy, bản năng sẽ luôn thôi thúc họ nhét thứ quý giá nhất, chấp niệm nhất của mình vào “khoang rỗng”.
Đáng tiếc.
Vị chủ hiệu sách này, căn bản không biết trên người mình có sách.
Ninh Tranh đã từng nói bóng nói gió, thiếu chút nữa là chọc giận ông chủ, khiến ông ta tưởng hắn định cởi quần áo mình, định giở trò đồi bại, thiếu chút nữa là hô hoán lên rồi.
Suýt chút nữa đã làm bẩn danh tiếng của Ninh Tranh trong mắt hàng xóm láng giềng.
Còn dùng vũ lực thì không được.
Vị này là một trong những Đại hung đã biết, còn đáng sợ hơn Ninh Giao Giao một bậc.
Đó là khi thân ông ta còn chưa có thịt, toàn thân đều là sách, nếu có thịt để ăn thì càng không dám tưởng tượng!
Lúc này, Ninh Tranh không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ đứng bên cạnh lật xem sách.
Vốn dĩ hắn định mua vài cuốn sách làm quà cho đám thợ rèn trên núi, nhưng bây giờ có Tô Ngư Nương ở đây, hắn đương nhiên sẽ không làm vậy nữa.
Còn Tô Ngư Nương thì tò mò nhìn những cuốn sách này, mắt sáng lấp lánh, như thể thấy được cả một kho báu!
“Nhiều sách quá.” Tô Ngư Nương cảm thấy như mình đã phát hiện ra một thế giới mới.
“Sách ở đây ít lắm mà.” Ninh Giao Giao phản bác.
Cả ba người đều không kích hoạt sát ý của ông chủ hiệu sách.
Bởi vì trong mắt đối phương, cả ba đều không phải người sống.
Ninh Giao Giao, Tô Ngư Nương, quả thực không phải người sống thật. Giữa quỷ với nhau phần lớn đều chung sống hòa bình, chỉ có một số ít cá thể đặc biệt mới chủ động tấn công đồng loại.
Còn Ninh Tranh, một người sống, lại có Âm Ảnh Linh Căn, âm khí bao quanh, khiến đám quỷ tưởng là đồng bọn.
Năm đó hắn yêu cầu linh căn phù hợp nhất với mình, thế là nhận được thuộc tính âm này, giúp hắn ở trong sơn trang ma quái này có thể xưng huynh gọi đệ với các Đại hung.
Ninh Tranh xem vài phút, cuối cùng vẫn có chút thèm thuồng những cuốn sách trên người ông chủ, nhưng vẫn không ra tay.
Hắn đi một vòng mua mấy cuốn tạp bút, còn Tô Ngư Nương cũng lấy ra một đồng Pháp tiền, hỏi giá rồi mua hai cuốn sách dạy trẻ nhỏ.
Họ men theo con đường núi trở về làng.
Rất nhanh, cả ba đã đứng trước cửa viện, mở cổng đi vào.
“Em đi nấu cơm đây.” Ninh Giao Giao chạy xuống hầm lấy thịt.
Tô Ngư Nương vội nói: “Để tôi đi, tài nấu nướng của tôi cũng ổn lắm.”
“Không cần đâu, đừng tùy tiện vào hầm, chị đi nhóm lửa là được rồi.” Ninh Tranh dặn một tiếng.
Chẳng mấy chốc, nồi đã nóng, bắt đầu xào thịt.
Mùi vị thơm ngon vô cùng.
Linh thịt ngon đến mức lưỡi của Tô Ngư Nương cũng sắp rớt ra ngoài: Game này, quả nhiên là Sơn trang Ẩm thực!
“Đừng vội, ăn thêm đi.” Ninh Tranh liếc nhìn mái tóc của cô, ăn nhiều vào, bổ sung dinh dưỡng, mới mọc thêm nhiều linh gạo được.
“Vâng vâng.” Tô Ngư Nương cảm thấy hai người này tốt bụng quá.
Ăn cơm xong, dọn dẹp bát đũa, Ninh Giao Giao chuẩn bị tổ chức hoạt động câu cá sau bữa ăn quen thuộc của gia đình. “Chị ơi, chị giúp em một việc được không?”
“Cần tôi giúp gì nào?” Tô Ngư Nương tò mò hỏi.
Có nhiệm vụ ẩn.
Tôi, Tô Ngư Nương, cả đời này ghét nhất là bỏ qua nhiệm vụ ẩn!
Cứ giao cho tôi, nhà tôi ba đời pro-player rồi!
“Câu cá.” Ninh Giao Giao lấy ra cái móc sắt to dùng để treo thịt heo.
“Món này tôi chuyên nghiệp, chưa bao giờ móm.” Tô Ngư Nương tỏ ra mình là dân chuyên, chỉ là cái móc này vừa thô vừa to, không biết là câu con gì mà lớn thế nhỉ?
“Ngoạm vào đi, mau ra miệng giếng, em thả chị xuống.”
Ninh Giao Giao vô cùng vui vẻ, không ngờ mình cũng có được những giây phút thảnh thơi ngồi bên miệng giếng uống trà cùng anh trai, vừa ung dung câu cá lớn.
Ể? Ể? Ể?
Tô Ngư Nương há hốc mồm kinh ngạc.
“Chị thông minh thật! Cứ há miệng như vậy là đúng rồi.”
Ninh Giao Giao vui vẻ nhét lưỡi câu vào miệng cô, dùng sức móc một cái, trực tiếp xuyên thủng cằm.
Khi Tô Ngư Nương còn chưa kịp phản ứng, Ninh Giao Giao đã bế cô lên kiểu công chúa.
Tủm một tiếng, ném thẳng xuống giếng.