Đấu La Đại Lục 5: Trọng Sinh Đường Tam (Dịch)

Chương 1. Xong đời rồi, sẽ bị ăn thịt sao?

Chương sau

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Ô oa, ô oa, ô oa!" Tiếng khóc yếu ớt vang vọng trong căn phòng chật hẹp, bốn bề lọt gió.

Một nữ tử ôm chặt đứa bé trong lòng, dùng chiếc chăn gần như đã rách nát để che chắn cho đứa bé khỏi gió lạnh thấm qua cửa sổ.

Trong phòng rất tối tăm, hệt như bầu không khí u ám. Một ngọn đèn dầu dường như có thể tắt bất cứ lúc nào.

"Ô oa, ô oa, ô oa!" Đường Tam lại lần nữa cố gắng phát ra âm thanh, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng khóc cơ bản nhất.

Đến thế giới này đã mấy ngày rồi, đúng vậy, chỉ mới mấy ngày. Y vừa mới chào đời, cũng chỉ khoảng ba ngày. Nhưng y đã cảm nhận được sâu sắc điều chẳng lành.

Thân là một đời Thần Vương từng hiển hách, để theo đuổi thê tử chuyển thế của mình, y đã từ bỏ tất cả. Cuối cùng, trước khi thần thức sắp tắt lụi, y đã tiếp nhận được một tia cảm ứng, thế là y đến thế giới này.

Bất luận y từng cường đại đến đâu, nhưng y cũng chỉ là một hài nhi sau khi trọng sinh. Điều quý giá nhất là ký ức kiếp trước, điều đáng buồn nhất là dù ký ức có mạnh mẽ đến mấy cũng không thể thay đổi được thân thể bé nhỏ yếu ớt và mảnh mai này của y.

Mới sinh ra ba ngày, bú dòng sữa nghèo nàn của mẫu thân ở thế giới này, hiện tại y thậm chí còn chưa thể hiểu được ngôn ngữ của thế giới này. Dù sao thì, điều này cũng cần có thời gian. Nhưng y lại cảm nhận rõ ràng rằng, thế giới mà y trọng sinh đến đây, e rằng còn gian nan hơn tưởng tượng.

Kiếp trước của y, nói thế nào thì cũng sinh ra trong một gia đình thợ rèn, hơn nữa phụ thân của y còn là một cường giả ẩn mình, thậm chí bản thân y cũng sở hữu thiên phú cường đại. Nhưng hiện tại, điều lo lắng lớn nhất của y lại là liệu y có thể sống sót hay không.

Cuộc tìm kiếm vũ trụ dài đằng đẵng khiến thần thức của y chỉ có thể miễn cưỡng mang theo ký ức, ngoài ra, hoàn toàn không làm được gì. Nhưng y cũng có thể cảm nhận được, thân thể bé nhỏ này của mình thê thảm đến mức nào.

Mẫu thân của y, do thiếu dinh dưỡng lâu ngày, khiến thân thể trọng sinh này của y cũng hoàn toàn suy dinh dưỡng. Ngay cả tiếng khóc cũng rất yếu ớt.

Kiếp trước của y cũng là người có con cái, y vẫn biết trẻ con bình thường nên khóc thế nào! Nhưng hiện tại, chính y lại ngay cả khóc cũng khó khăn. Dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở.

Tuy y chưa từng nghĩ bản thân sẽ trọng sinh vào một gia đình ngậm thìa vàng, nhưng cũng không ngờ lại thê thảm đến vậy. Thần Vương trọng sinh, bất cứ lúc nào cũng có thể chết, chẳng phải mọi thứ đều kết thúc rồi sao? Viết tiểu thuyết còn chưa hết một chương đã toàn bộ kết thúc rồi à?

Tuy nhiên, trong ba ngày ngắn ngủi này, y vẫn cảm nhận được một vài điều. Y có chút hiểu biết về thế giới này. Sở dĩ y cảm thấy tình cảnh của mình chẳng lành, cũng có mối quan hệ rất quan trọng với sự hiểu biết này.

Y trọng sinh vẫn là nhân loại, ít nhất là nhân loại không khác biệt là bao so với thế giới trước đây của y. Thế nhưng, trên thế giới này, nhân loại dường như là một tồn tại vô cùng hèn mọn, nói đơn giản là, nô lệ! Là nô lệ của các chủng tộc cao cấp. Vì thế mới thê thảm đến vậy.

Đã ba ngày rồi, y chưa từng gặp phụ thân của mình ở thế giới này, chỉ có thể nương tựa vào mẫu thân. Mỗi ngày sẽ có những nhân loại khác quần áo rách rưới, lén lút mang chút thức ăn đến cho mẫu thân của y, nhờ đó mới có thể duy trì sự sống của bọn họ.

Biểu cảm của mỗi người đều đờ đẫn, hoặc có thể nói là tê dại. Dường như đối với cảnh ngộ trước mắt, bọn họ đã sớm thành thói quen.

Đường Tam dù sao cũng có ký ức kiếp trước, thần thức cũng sẽ khiến thần hồn của y ở thế giới này mạnh mẽ hơn người bình thường một chút. Còn lý do y vẫn chưa học được ngôn ngữ của thế giới này, nguyên nhân quan trọng nhất là, những nhân loại này rất ít nói chuyện, giao lưu. Cho dù có nói chuyện, cũng chỉ là vài từ đơn giản.

Bản thân ta đây sẽ không phải là toi mạng rồi chứ? Đường Tam khóe miệng giật giật, không kìm được lại "ô oa, ô oa" khóc lên hai tiếng.

Tiểu Vũ, nếu người chuyển thế có linh, nhất định phải phù hộ trượng phu của người a! Chẳng nói gì khác, trước hết hãy phù hộ trượng phu của người có thể sống sót. Bằng không, chúng ta sẽ thật sự không thể đoàn tụ một nhà nữa rồi.

Sự suy yếu của cơ thể khiến y vô thức lại chìm vào giấc ngủ sâu. Cứ thế, những ngày tháng mơ hồ trôi qua ròng rã một tháng.

Mỗi ngày chỉ bú chút sữa mẹ, cuối cùng cũng không bị chết đói. Nhưng sự yếu ớt của thân thể bé nhỏ thì hiển nhiên vẫn còn đó. Với sự cảm nhận của Đường Tam về cơ thể mình, những kinh mạch yếu ớt kia! Thân thể bé nhỏ kia! Đã gần một tháng rồi, trọng lượng của ta e rằng cũng chỉ khoảng năm, sáu cân, gần bằng một đứa trẻ sơ sinh bình thường ở kiếp trước.

"Rầm!" Cánh cửa phòng ọp ẹp đột ngột mở ra, đây vẫn là âm thanh lớn nhất mà Đường Tam nghe được kể từ khi đến thế giới này. Y theo bản năng mở mắt nhìn.

Một gã thân hình vạm vỡ chui vào từ cửa phòng, nhìn thấy bộ dạng của hắn, Đường Tam không khỏi ngây người.

Bởi vì đây thực sự không phải là bộ dạng của nhân loại. Ở thế giới trước đây của y, các loại quái vật y cũng đã gặp nhiều rồi, nhưng kẻ trước mắt này tuyệt đối có chút mới lạ. Kẻ chui vào đây, chắc hẳn là giống đực, thân thể tương tự con người, chiều cao vượt hơn hai mét, lại có một cái đầu sói. Răng nanh nhô ra, trên người mang theo mùi tanh nhàn nhạt. Thể phách cường tráng đó suýt nữa đã làm vỡ nát khung cửa.

"Đủ một tháng rồi, đưa nó cho ta." Người sói gầm gừ nói với mẫu thân của Đường Tam.

Mẫu thân của Đường Tam ôm chặt lấy y, nước mắt trong hốc mắt gần như chảy xuống ngay lập tức.

Một tháng trôi qua, Đường Tam cuối cùng cũng có thể đơn giản hiểu được một vài lời nói của thế giới này. Lúc này, nội tâm của y lại có một loại cảm giác khó tả.

Người sói này hiển nhiên là muốn ta, muốn ta qua đó làm gì? Ăn sao?

Chương sau