Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Một giờ sau, Lạc Phong đã về đến nhà.
“Hắc! Nhi tử à! Hôm nay lại tìm được bảo bối gì? Sao nhiều bao lớn bao nhỏ thế?”
“Đừng mua rượu Mao Đài nữa! Mẹ, ngươi mỗi ngày mắng ta! Chúng ta không uống say, nhưng muốn bị mẹ mắng đến choáng mất rồi.”
Vừa bước vào cửa, Lạc Phong đã thấy trước nhà đứng đầy người. Lão cha xuyên qua đám đông đi tới đầu tiên, hồ hởi chào hỏi.
“Bọn hắn đây là…?”
Lạc Phong ngẩn ra một thoáng, rồi lập tức hiểu: mọi người đang vây quanh xem một chiếc xe màu đen. Chắc chắn là chiếc Maybach hơn bốn trăm vạn do An Bằng đưa đến.
“Phúc Cao thật có phúc khí a!”
“Đúng thế, sinh được đứa con hiếu thuận biết bao!”
“Cái Mercedes này tối thiểu cũng mươi vạn đúng không?”
“Không lệch bao nhiêu đâu, giá xe Mercedes đắt lắm!”
“Uy, các ngươi xem, Tiểu Lạc về rồi! Còn mang theo không ít lễ vật cho mọi người!”
Thấy Lạc Phong trở về, mọi người lập tức túm tụm lại. Đám tiểu hài tử thì hau háu nhìn mấy túi hộp trên tay hắn. Rất hiển nhiên, khi nghe Lạc Phong nói muốn tặng Ngọc Quan Âm, Ngọc Phật, bọn chúng đều cười tít mắt. Mấy gia trưởng cũng kích động đến muốn rơi nước mắt, nhưng cầm thì lại ngại: chẳng phải chỉ góp tiền mua cái xe Pika cũ nát giúp hắn thôi sao? Một tháng nay, Lạc Phong đã cho mọi người quá nhiều, mỗi món ít cũng mấy vạn tệ rồi.
Sau một phen khách sáo đẩy tới đẩy lui, Lạc Phong vẫn khéo léo trao hết đống châu báu, ai cũng có phần. Nhưng trong lòng hắn tự quyết: về sau chắc chắn sẽ không tặng nữa. Tục ngữ nói “cho cá không bằng dạy câu”; mấy thứ lặt vặt không đáng bao, mình lười tìm, thì để bọn họ tự đi tìm. Dù sao hắn cũng không phải Na Tra ba đầu sáu tay; mình chỉ nên nhắm vào món đáng tiền.
Đến tối, khi lão cha biết chiếc Mercedes giá bốn trăm vạn là nhi tử tặng, suýt ngất ngay tại chỗ. Con mẹ nó, cứ tưởng chừng năm mươi vạn, ai ngờ… gần gấp mười! Kích động quá, đêm hôm khuya khoắt lão còn lái xe ra ngoài “tản bộ”. Về lúc nào, Lạc Phong cũng không rõ—dù sao hắn đã ngủ.
…
Sáng hôm sau.
“Lạc ca!”
“Hôm nay mang nhóm chúng ta đi tầm bảo chứ?”
“Bọn ta chuẩn bị xong cả rồi! Mau lên đường thôi, kích động quá!”
Lạc Phong nhìn một đám thôn dân trẻ, ai nấy mặt mày hớn hở. Có người lái xe tải, có người đi xe máy, mấy cậu trai còn đạp xe đạp. Cả bọn tinh thần phơi phới. Ai chẳng muốn phát tài? Ai chẳng muốn mỗi ngày đi xem xe? Ai chẳng muốn mua Mercedes bốn trăm vạn?
“Hôm nay nhiều người đi xe đạp, đường lại xa, ta không thể để các ngươi vất vả thế được. Lúc chưa tìm được bảo bối, các ngươi đã mệt lả rồi.”
Lạc Phong nghĩ một thoáng, bèn nói ngay:
“Thế này đi, ta để đường đệ Lạc Vân dẫn các ngươi tới khu quặng hôm qua ta đào được Mã Đế Kim. Thế nào? Nếu vận khí tốt, còn có thể vớt được ít món đáng tiền.”
“Cái quỷ gì? Đường ca, ngươi đã tìm rồi, còn để bọn ta đi đào lại?”
Lạc Vân từ nhỏ lớn lên cùng Lạc Phong, quan hệ rất tốt, liền đùa.
“Tiểu tử ngươi, thích đi thì đi, không thì thôi. Đến lúc người khác phát tài, đừng có đỏ mắt.”
Lạc Phong giả vờ giận. Chỗ đó hắn vẫn còn thấy rất nhiều điểm cam chưa đào lên, điểm tím cũng mấy cái. Dĩ nhiên, điểm cam là đơn vị nhỏ nhất hệ thống: 1 vạn ~ 10 vạn. Còn điểm tím hiện tại ứng với 10 vạn ~ 100 vạn.
“Ha ha, đi đi đi! Anh họ đã phát tài, bọn ta nhất định cũng làm được!”
Lạc Vân cười xoa đầu, rồi nghiêm túc hẳn:
“Nói trước cho rõ: lần này ai tìm được là của người đó. Không tranh, không đoạt, không náo loạn! Ai dám cướp, đuổi khỏi đội ngay; về sau chuyện phát tài cũng đừng mong theo anh của ta.”
Trước khi xuất phát phải nói rành rẽ. Đối mặt miếng mồi mấy chục vạn, thậm chí trăm vạn, đến lúc đó mà tranh đoạt đánh nhau thì Lạc Phong, Lạc Vân đều không muốn thấy.
“Đương nhiên, nếu hôm nay không tìm được thì cũng đừng nản. Về sau còn nhiều cơ hội.”
Thấy Lạc Vân biết nhìn xa, Lạc Phong gật gù, phụ họa thêm.
Ngay sau đó, một đoàn người từ trong làng tỏa ra. Tới ngã ba, Lạc Phong rẽ hướng khác, còn đám thanh niên thì theo đường lên mỏ quặng núi Long Đầu hôm qua. Còn đào được bao nhiêu, tùy tạo hóa mỗi người. Dù sao chỗ đó ít nhất còn vật trị giá 200 vạn. Có điều… dù nhiều người, một ngày e cũng chưa đào hết; nhưng hai, ba ngày mà lật tung cả khu, ắt có thể vét tới tám phần. Đến lúc ấy, đám trẻ này chắc cười không khép miệng.