Điên rồi! Ta vừa Tiên Thiên, hắn thì Tiên Đế! (Bản Dịch)

Chương 17. Vương gia hủy diệt, lời đồn bay đầy trời (2)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Đây chính là mục tiêu lớn nhất của hắn trong chuyến đi này!

Có công pháp này, hắn mới có tự tin đối phó với cao thủ của Ma Giáo và Long Vương bang sắp tới!

"Công pháp đã có, vậy thì Vương gia...cũng đến lúc diệt vong rồi!"

Ánh mắt Lục Trường Sinh trở nên lạnh lùng như tử thần giáng thế, bắt đầu đại khai sát giới.

Chẳng mấy chốc, toàn bộ Vương gia khóc lóc thảm thiết.

Những khách mời dự thọ yến không chạy trốn thì cũng đứng xem kịch vui, không một ai dám lên tiếng bênh vực Vương gia!

Cuộc tàn sát kéo dài một khắc.

Lục Trường Sinh không chừa một ai, giết sạch tất cả mọi người trong Vương gia, kể cả lão ngũ Vương gia.

Chỉ tha cho hai tên gia nhân bị dọa sợ.

Nhờ sự dẫn đường của hai người này, Lục Trường Sinh đã thành công vơ vét sạch sẽ tài sản và bí tịch võ công của Vương gia.

Số bạc được Lục Trường Sinh gom lại một chỗ, đặt trong một căn phòng.

Những thứ khác như dược liệu, đồ cổ, khế đất, bí tịch được đem ra bán đấu giá ngay tại chỗ cho các vị khách mời.

Dù sao trong số đó cũng có không ít thương nhân giàu có và quyền quý, bọn họ rất hứng thú với tài sản của Vương gia.

Sau đó, Lục Trường Sinh mang theo năm vạn lượng ngân phiếu và số bạc đã gom được nhanh chóng rời đi.

Hai tên gia nhân đi theo phía sau hắn cảm giác như đang đi trên băng mỏng.

Các vị khách mời cũng mua được không ít đồ tốt.

Ngoại trừ người của Vương gia, tất cả mọi người đều cảm thấy chuyến này không uổng công.

Còn những người trước đây có quan hệ tốt với Vương gia vì sợ bị liên lụy nên núp trong góc.

Đợi đến khi bóng dáng Lục Trường Sinh khuất xa mới dám lần lượt ra về!

Vụ thảm án diệt môn Vương gia cũng theo những vị khách mời này mà lan truyền ra ngoài với tốc độ chóng mặt.

...

Khi Lục Trường Sinh diệt xong Vương gia trở về Quảng Thắng tiêu cục thì trời đã xế chiều.

Trên đường đi, Lục Trường Sinh ngân nga hát, cả người vô cùng thoải mái.

Khoái ý ân cừu, quét sạch mọi kẻ thù.

Đây mới là phong thái của bậc đại trượng phu.

Khi Lục Trường Sinh đi ngang qua tiểu viện của Ninh Du Du.

Thấy trước cửa có một đám người đang bu quanh, không ít phụ nhân đang chỉ trỏ vào bên trong.

"Du Du là cô nương tốt như vậy mà lại bị bán vào Kim Phượng lâu, thật là tạo nghiệt mà!"

"Trách ai? Chẳng phải tại nàng lén lút dan díu với nam nhân sao!"

Nhờ ngũ giác nhạy bén của võ giả Tiên Thiên nên Lục Trường Sinh nghe được toàn bộ, cũng nhanh chóng hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.

Hóa ra chuyện Ninh Du Du gặp "kẻ biến thái bịt mặt" không biết tại sao lại bị lộ ra ngoài, sau nửa ngày lan truyền đã xuất hiện vài phiên bản khác nhau.

Từ việc bị cướp sắc, biến thành dan díu với nam nhân hơn nửa năm, rồi đến việc mang thai con của dã nam nhân.

Hồ đồ tể ở sát vách nghe được chuyện này bèn tức giận đến mức giậm chân, lập tức xách đao tìm đến Ninh lão tam, yêu cầu trả lại sính lễ.

Nhưng số bạc đó đã bị Ninh lão tam tiêu sạch sẽ.

Hết cách, Ninh lão tam đành phải bán nữ nhi vào Kim Phượng lâu, thanh lâu lớn nhất Ngư Dương thành, sau đó mới dẫn đến tình cảnh hiện tại.

Lục Trường Sinh im lặng, một hiểu lầm nho nhỏ thế mà lại biến thành dan díu với nam nhân, sau này nếu ai còn nói đời sống tinh thần của người xưa không phong phú, hắn sẽ liều mạng với người đó.

"Tránh ra."

Lục Trường Sinh bước về phía đám đông, mọi người lập tức tản ra hai bên.

Chuyện này do hắn mà ra, cũng nên do hắn kết thúc.

Hồ đồ tể cầu đao khoanh tay đứng ở phía trước chờ nhận lại bạc.

Một lực mạnh từ phía sau đánh tới khiến hắn suýt nữa ngã nhào.

Hồ đồ tể quay đầu lại thấy Lục Trường Sinh đang chen lên phía trước, tức giận quát: "Tiêu cục Quảng Thắng cũng tiêu đời rồi, ngươi còn dám ngông cuồng như vậy!"

Nói xong liền giơ bàn tay to như cái quạt hương bồ vỗ về phía Lục Trường Sinh.

Lúc tiêu cục Quảng Thắng còn, hắn khúm núm.

Tiêu cục Quảng Thắng không còn, hắn lựa chọn ra tay.

Bốp!

Một tiếng tát vang dội.

Nhưng không phải đánh vào mặt Lục Trường Sinh, mà là vào mặt Hồ đồ tể.

Hồ đồ tể bay ra mấy mét ngã sóng soài, răng gãy văng đầy đất, miệng sùi bọt máu.

Trông vô cùng thảm hại.

Hồ đồ tể trợn tròn mắt không thể tin nổi nhìn Lục Trường Sinh.

Tên oắt con này không phải xuất thân khất cái sao? Thế mà lại có thực lực như vậy!

Hồ đồ tể ú ớ vài tiếng, sau đó lồm cồm bò dậy không thèm quay đầu lại mà bỏ chạy.

Lúc này, Ninh Viễn, Ninh lão tam và một bà lão mặt đầy son phấn đi ra khỏi phòng.

Người sau chính là tú bà của Kim Phượng lâu.

"Nữ nhi nhà ngươi nhan sắc không tệ, đây là 50 lượng bạc, từ nay về sau, nàng là người của Kim Phượng lâu ta, không còn liên quan gì đến ngươi nữa!"

Ninh lão tam ủ rũ cúi đầu, sau khi nhận bạc từ tay tú bà thì lập tức tươi cười hớn hở.