Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Thời gian là sức mạnh vĩ đại nhất thế gian.
Tất cả quyền thế, tài phú, huy hoàng đều sẽ theo sự thay đổi của thời gian mà dần dần qua đi.
Lạc Dương.
Lúc này đã là Kiến Vũ năm thứ mười ba.
Cách ngày thiên hạ thống nhất đã qua hơn bốn năm.
Ngày hôm đó, Cố Khiếu lại một lần nữa tiễn biệt một lão hữu của mình.
-- Phùng Dị;
Vị chiến tướng đã lập nên công huân hiển hách cho Lưu Tú tái lập Đại Hán này, cuối cùng vẫn không địch lại được sức mạnh của thời gian, đã sắp đi đến cuối sinh mệnh.
Thực ra nếu dựa theo lịch sử vốn có mà nói, Phùng Dị lẽ ra đã sớm chết trong quân trận rồi.
Nay có thể sống đến hiện tại, cũng chỉ là vì sự xuất hiện của Cố gia, khiến quá trình thống nhất toàn bộ Đại Hán thuận lợi hơn một chút, hắn ta mới có thể kiên trì đến ngày nay.
Là người có quan hệ gần gũi nhất với Cố Khiếu trong toàn bộ tập đoàn công huân hiện nay.
Sau khi biết được tin tức này, Cố Khiếu cũng ngựa không dừng vó muốn đến gặp mặt lần cuối lão hữu này.
Mà di ngôn cuối cùng của Phùng Dị cũng giống như các tướng quân khác, muốn Cố Khiếu giúp đỡ chăm sóc hậu nhân của mình.
Không còn cách nào khác, từ sau khi thiên hạ thống nhất, sự phát triển của toàn bộ Đại Hán cũng đúng như trong ghi chép lịch sử.
Lưu Tú dần dần thu hồi thực quyền trong tay các công thần, chỉ để lại Cố Khiếu, một Đại tư mã trên danh nghĩa.
Cũng chính vì như vậy, Cố Khiếu hiện tại hiển nhiên đã trở thành người đứng đầu các công thần.
Ít nhất những võ tướng này đối với Cố Khiếu vẫn vô cùng tin phục, Phùng Dị đem hậu nhân phó thác cho Cố Khiếu cũng thuộc về lẽ thường tình.
Thực ra điều này cũng không trách được những tướng quân này.
Một đời không bằng một đời, thật sự giống như lời nguyền của sự truyền thừa thế gia vậy.
Mà chữ “tranh” này dường như chính là bản tính đã hòa vào huyết mạch của nhân loại.
Từ xưa đến nay, vẫn khó thay đổi.
Cũng giống như Đại Hán hiện tại.
Từ khoảnh khắc Công Tôn Thuật ở đất Thục bị bình định, tranh đấu đối ngoại đã dần dần chuyển hóa thành tranh đấu nội bộ.
Trên triều đình, khắp nơi trong thiên hạ.
Đều đang tranh giành.
Đối mặt với sự tầm thường của tử tự nhà mình, những vị tướng lĩnh này tự nhiên đều có nỗi lo lắng này.
Không có ai nguyện ý để thứ mình liều mạng giành được bị người khác chia cắt gặm nhấm.
Nhưng đối với chuyện này, đừng nói là Cố Khiếu, ngay cả Cố Dịch cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
Y thực ra cũng đang đối mặt với loại phiền não này.
Thậm chí còn nghiêm trọng hơn bọn họ rất nhiều.
Y không chỉ muốn Cố gia có thể lưu truyền xuống, mà còn cần phải duy trì sức ảnh hưởng mạnh mẽ.
Trong tình huống Cố Dịch hiện nay không thể đảm bảo mình có thể điều khiển được mỗi một thế hệ.
Vấn đề giáo dục của gia tộc này tự nhiên cũng trở thành thử thách nghiêm trọng nhất của Cố Dịch hiện tại.
Y bắt buộc phải đảm bảo năng lực của thế hệ sau trong gia tộc có thể gánh vác được cả gia tộc.
Dù không nói là giống như Cố Khiếu hiện nay, cũng không thể thật sự liền biến mất trong lịch sử.
Độ khó để thu được điểm thành tựu hiện nay Cố Dịch vẫn chưa biết.
Nhưng chỉ dựa vào cái tên này liền có thể khẳng định nếu quá tầm thường, e rằng khó mà thu được bao nhiêu.
Dù sao Cố Dịch cũng phải tạo ra cơ hội điều khiển lần sau cho mình.
Cũng chính vì như vậy, từ sau khi lại trở về Lạc Dương, Cố Dịch liền vẫn luôn bận rộn chuyện này.
Không sai, Cố Dịch không hề để Cố Khiếu tham gia vào nội chính của Đại Hán.
Thân phận của Cố Khiếu hiện nay có phần quá nhạy cảm, tuy Lưu Tú trong lịch sử vốn có không hề ra tay với các công thần, nhưng Cố Dịch cũng không thể không cân nhắc điểm này.
Hơn nữa mấu chốt nhất là, Cố Dịch không cảm thấy suy nghĩ của mình liền có thể triệt để giải quyết tất cả vấn đề của thời đại hiện tại.
Luôn có người cảm thấy mình nếu có thể xuyên không trở về, liền có thể giải quyết tất cả.
Lấy vấn đề thị tộc bị người đời chê trách này của Đông Hán mà nói.
Đa số người đều cho rằng, chỉ cần thực hành chế độ khoa cử sẽ giải quyết được sự lũng đoạn do thế gia tạo ra trên quan chức, dựa vào đó để triệt để giải quyết vấn đề thị tộc lớn mạnh thời kỳ Đông Hán.
Bao gồm cả Cố Dịch trước kia cũng từng cho là như vậy.
Nhưng khi y thật sự hiểu rõ về thời đại hiện nay, y liền đã rõ ràng đây là không thể.
Bất kỳ chế độ nào cũng đều là từ từ tiến bộ mà đến.
Giống như phân phong thời kỳ Tây Chu, rồi đến quận huyện và phân phong cùng tồn tại của Đại Hán hiện nay.
Khi chưa ý thức được sự lạc hậu của chế độ liền hấp tấp khởi xướng chế độ hoàn toàn mới, vậy thì nhất định sẽ đón nhận sự phản kích của người đời.
Hơn nữa sự không đủ của sức sản xuất đã định trước sự không thực tế của loại suy nghĩ này.
Vùng đất Hoa Hạ hiện nay, vừa trải qua chiến loạn triền miên, trăm việc chờ khôi phục (bách phế đãi hưng), ngươi bảo một đám người ngay cả cơm cũng ăn không no đi đọc sách.
Điều này thực tế sao?
Cũng chính vì như vậy, sau khi nghĩ rõ ràng điểm này, Cố Dịch liền đem toàn bộ tâm tư đặt vào vấn đề giáo dục tử tự trong gia tộc.