Được! Được Lắm! Đoạt Công Lao Của Ta Đúng Không?

Chương 1. Chẳng phải ngươi nói hắn sẽ không rời đi sao?

Chương sau

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nhóm dịch: Thiên Lam Kim

Khi đã bị người chán ghét, thì cứ dứt khoát rời đi, đừng chai mặt cầu xin như như chó ghẻ.

Đây là năm thứ bảy sau khi Tô Trần xuyên không.

Lúc xuyên đến thế giới này, Tô Trần được một gia đình nông dân thu dưỡng.

Họ đối xử với hắn rất tốt, xem hắn như con ruột.

Ở Đại Chu quốc, thường hay có yêu thú quấy phá, khiến lòng người hoang mang lo sợ.

Tô Trần thường nghe a nương trong nhà dạy bảo, phải chém yêu trừ ma, biết làm việc nghĩa.

Đó cũng là lý do vì sao Tô Trần lại đến Vân Dương Tông.

Hắn ở đây để bảo vệ tông môn, cũng là bảo vệ bách tính Đại Chu quốc.

Đồng thời, hắn cũng mong muốn học được chút bản lĩnh ở Vân Dương Tông, kiếm chút tiền.

Gia cảnh không giàu có, nên Tô Trần cũng cần kiếm ngân lượng.

Ngày trước, để vào được đệ nhất tông môn Đại Chu này, hắn đã trải qua không biết bao nhiêu khảo nghiệm.

Nhưng bây giờ, Tô Trần đã quyết ý rời đi.

Hắn cầm bút viết một bức thư từ chức.

Tại lầu các trong tông môn.

Mấy vị trưởng lão đã nhận được thư từ chức của Tô Trần, khẽ nhíu mày.

Đại trưởng lão mang theo vài phần bất mãn nhìn về phía Tôn Tuyết Dung.

"Ngũ trưởng lão, chẳng phải ngươi nói Tô Trần sẽ không rời đi sao? Vậy thì phong thư từ chức này là sao hả?"

"Nhiệm vụ trinh sát tiền tuyến trước giờ vẫn luôn do hắn xử lý, hắn có kinh nghiệm phong phú, lại siêng năng chịu khó."

"Hắn đi rồi, chúng ta đi đâu tìm người thay thế hắn đây?"

Những đệ tử liều mạng bảo vệ tông môn, bảo vệ sau lưng bách tính như Tô Trần, thật sự không nhiều.

Loại người này là dễ lừa, dễ lợi dụng nhất.

Nghe vậy, Ngũ trưởng lão Tôn Tuyết Dung cũng nhíu mày.

"Ta thật sự không ngờ hắn lại muốn rời khỏi tông môn, nhưng nghĩ kỹ lại, cũng chưa hẳn là chuyện xấu."

"Nhìn bề ngoài, Tô Trần đúng là siêng năng chịu khó."

"Nhưng thực tế, đệ tử này rất giỏi cướp công."

"Đặc biệt là năm nay, các ngươi xem hắn đã cướp bao nhiêu công lao."

"Trận thanh trừng giữa hè ba tháng trước, tính ra, ngay cả cống hiến của Tinh Vãn còn ít hơn hắn."

Hắn còn cố ý gây thêm chút vết thương trên người, muốn cho công lao của mình trông chân thật hơn.

"Cứ dung túng hắn như vậy, lần tới e rằng đến cả Kiếm Vân cũng bị hắn chèn ép."

"Nhìn dáng vẻ kia, có lẽ là muốn chúng ta đưa cả tài nguyên của Kiếm Vân và Tinh Vãn cho hắn hết."

"Đệ tử như vậy, rời đi cũng tốt."

Kiếm Vân mà Tôn Tuyết Dung nhắc tới, tên là Phó Kiếm Vân, cũng chính là nhị sư huynh của Vân Dương Tông đời này.

Tinh Vãn là tứ sư tỷ, Liễu Tinh Vãn.

Hai người đều là đệ tử có thiên phú nhất của Vân Dương Tông đời này.

"Còn về chuyện ở tiền tuyến, chư vị sư huynh cũng không cần lo lắng.

Các huynh không cảm thấy yêu thú ở ngoài biên giới càng ngày càng yếu đi sao?

Mấy lần tiến công có hệ thống đều bị chúng ta phục kích tiêu diệt toàn bộ.

Đây là biểu hiện cho việc thực lực tông môn chúng ta đang tăng lên.

Một đệ tử thích cướp công lao rời đi, sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.

Ngược lại, hắn ở lại tông môn càng dễ gây thêm phiền phức, hắn đi rồi là chuyện tốt."

Mấy vị trưởng lão khác nghe vậy, ngẫm nghĩ, thấy dường như cũng rất có lý.

Sự rời đi của Tô Trần, chỉ là thiếu đi một đệ tử có kinh nghiệm trinh thám mà thôi.

"Vậy cứ như vậy đi, hắn muốn đi thì cứ đi, Vân Dương Tông không phải không thể thiếu hắn."

Đại trưởng lão gật đầu, mấy vị trưởng lão khác cũng đều đồng ý.

"Đúng rồi, tông chủ dẫn Kiếm Vân ra ngoài lịch luyện, đã ba tháng chưa về, có phải đã gặp phải phiền toái gì không?"

Nhắc tới đồ nhi thiên tài của mình, Ngũ trưởng lão Tôn Tuyết Dung liền không nhịn được hỏi một câu.

"Trước đó không lâu, dường như có yêu vật vô tình chui vào Thánh Nhân Bí Cảnh, cũng theo đó lấy đi công pháp truyền thừa của Thánh Nhân.

Hiện giờ, các cao thủ trong cảnh nội Đại Chu đều đang truy tìm dấu vết, muốn thử xem mình có cơ duyên tìm được hay không, thậm chí còn có cả cường giả của Tấn Vương Triều trà trộn vào, tỏ ý cũng muốn có được công pháp truyền thừa này.

Tông chủ dẫn Kiếm Vân đi góp vui, cũng xem như lịch luyện luôn."

Nghe vậy, Ngũ trưởng lão Tôn Tuyết Dung bật cười.

"Công pháp của Thánh nhân đương nhiên huyền diệu, nhưng có được nó rồi, liệu có mấy ai có thể ngộ ra được?"

"Quyển Thánh Nhân thủ thư của hoàng thất Đại Chu, bao nhiêu thiên tài hoàng tộc còn chẳng lĩnh hội nổi, có được cũng chỉ phí công."

"Cũng không thể nói như vậy, đứa nhỏ Kiếm Vân này có thiên phú tuyệt đỉnh, ngộ tính như tiên, biết đâu hắn có cơ hội ngộ ra thì sao."

Trong đám đệ tử cùng lứa này, Kiếm Vân là người được coi trọng nhất. Thực lực của hắn ta đã đạt tới Lục Phẩm Sơn Lô Cảnh. Có thể nói đã bỏ xa các đệ tử khác.

Thế nhưng, các trưởng lão lại không nghĩ đến một điều rằng, những đệ tử khác thường xuyên phải ra tiền tuyến chém giết yêu vật, ngăn cản yêu vật tập kích nên vốn không có nhiều thời gian tĩnh tâm đề thăng, đâu như Phó Kiếm Vân, có thể tùy tâm tu hành. Hắn ta gần như chỉ có một việc, đó là đề thăng bản thân. Suốt ba tháng trời, ở tiền tuyến còn chưa đến năm ngày.

Tin tức Tô Trần rời khỏi Vân Dương Tông nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

Mà bên phía tông môn, cũng an bài người giúp Tô Trần thu thập hành lý.

Nói là giúp đỡ, kỳ thực là thúc giục hắn nhanh chóng rời đi.

Tô Trần cũng không dây dưa, hắn vốn cũng không muốn ở lại nơi này thêm nữa.

Chiều hôm đó, sau khi thu thập hành lý qua loa, Tô Trần liền chuẩn bị rời khỏi Vân Dương Tông.

Hai năm ở đây, lập được vô số công lao.

Thế mà lúc đi chỉ có một cái bọc nhỏ.

Tô Trần khoác bọc hành lý lên vai, bước nhanh về phía sơn môn.

Phía trước luyện võ trường của tông môn.

Tô Trần nở nụ cười, cáo biệt mọi người, sau đó rời đi không chút lưu luyến.

Có người đến tiễn đưa, nhưng cũng có người đến xem náo nhiệt.

"Cuối cùng hắn cũng đi rồi, ta còn tưởng hắn muốn bám trụ ở tông môn cả đời chứ."

"Ơ? Mấy người thổi phồng công lao của Tô Trần to lớn đâu rồi? Hôm nay câm miệng hết rồi à?"

Chương sau