Gia Tộc Tất Cả Đều Là Thiên Mệnh Chi Tử, Tộc Trưởng Ta Nằm Ngửa

Chương 25. Các trưởng lão cấp cao tranh giành thu đồ đệ (2)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Những người này đều là Thái Thượng trưởng lão Linh Nguyệt Tông, là cự phách một phương, mỗi một người đều đã từng là nhân vật khuấy động phong vân trong vương triều. Họ chỉ cần dậm chân một cái, toàn bộ vương triều Đại Tề đều phải run rẩy.

Họ có được thực lực và địa vị như bây giờ, mỗi một người đều giẫm lên núi thây biển máu mà đi tới.

Nhưng giờ này khắc này, họ xoa xoa tay, trên mặt chất đầy nụ cười, ánh mắt nhu hòa thân thiết, giống như là bọn buôn người lừa gạt tiểu hài tử.

Đáng sợ nhất là, họ giống như thời gian dài không có tâm tình dao động quá lớn, hiện tại đột nhiên làm ra vẻ mặt như vậy, lộ ra vẻ mặt có chút cứng ngắc, nhìn có chút dọa người.

“Người trẻ tuổi, ngươi có muốn bái ta làm sư hay không.”

“Sư huynh, ngươi nghỉ ngơi thêm chút đi, dạy đồ đệ mệt như vậy, để ta làm cho.”

“Tiểu tử, ta tinh thông luyện khí, ngươi muốn pháp bảo gì, ta đều có thể đo thân định cho ngươi, đi theo ta.”

“Pháp bảo chung quy chỉ là ngoại vật, ta có thể dạy hắn các loại võ kỹ mạnh mẽ, để hắn vô địch cùng cảnh giới!!”

“Ha ha, thủ hạ bại tướng của ngươi còn không biết xấu hổ nói cùng cảnh giới vô địch sao?”

“Ngươi nói rõ ràng đi! Thủ hạ của ai bại tướng?”

“Ngươi ngươi ngươi, chính là ngươi!”

“Ta thấy ngươi là ba ngày không đánh tới mức phòng lật ngói!”

“Tới tới tới! Ai sợ ai!”

Nói xong, họ lại còn cãi nhau, cãi đến mức râu dựng mắt trừng, mặt đỏ tía tai, thậm chí còn xắn tay áo lên, dáng vẻ như muốn động thủ.

Lúc này một lão giả râu bạc vẫn không nói chuyện đứng dậy.

“Được rồi! Mọi người nghe ta nói, nơi này bối phận của ta lớn nhất, đề nghị của ta là để cho ta thu hắn làm đồ đệ.”

“Cút đi! Bối phận lớn thì có tác dụng quái gì!!”

Từ Mục Ca bị bọn họ vây ở giữa trợn mắt há mồm, hắn cảm giác mình giống như là một món hàng hiếm có, những người này đều đang tìm mọi cách cướp đoạt chính mình.

Loại tràng diện này hắn chưa từng thấy.

Nhưng hắn không biết thân phận, địa vị, thực lực của những người này, cho nên cũng không có kích động vui vẻ bao nhiêu, chỉ là không nói gì.

“Ta biết ta là một thiên tài, nhưng các ngươi cũng không cần phải như vậy chứ, đều đã một đống tuổi rồi, sao từng người còn giống như tiểu hài nhi, nhao nhao không ngừng, trực tiếp đánh một trận nha!”

Ở đây ngoại trừ Từ Mục Ca ra, còn có một người một mực không nói chuyện, hắn chính là tông chủ đương thời của Linh Nguyệt tông.

“Các vị sư bá sư thúc, có thể hay không...”

Hắn vừa mở miệng, còn chưa nói xong, đã bị cắt ngang.

“Không thể! Ngươi cút sang một bên!!”

Sắc mặt tông chủ Linh Nguyệt Tông lúc xanh lúc đỏ, lúng túng ngậm miệng lại, bàn tay giơ lên cũng buông xuống.

Dù hắn là tông chủ Linh Nguyệt tông, nhưng lại không phải người mạnh nhất Linh Nguyệt tông, những Thái Thượng trưởng lão này đều là đồng lứa với sư phụ hắn, bình thường còn có thể cho hắn chút mặt mũi, gặp phải loại chuyện này, hoàn toàn không để hắn vào mắt, hắn cũng rất bất đắc dĩ.

May mắn Từ Mục Ca không biết thân phận của hắn, bằng không khẳng định hung hăng chê cười hắn một trận.

Sau một hồi "Động chi dĩ tình hiểu lý" thương lượng "hữu hảo". (lấy tình để hiểu lý)

Vấn đề về việc thuộc về ai của đệ tử thiên tài Từ Mục Ca, cuối cùng đã được xác định.

Đó chính là Tô trưởng lão mạnh nhất trong các thái thượng trưởng lão.

Tô trưởng lão là tông chủ đời trước, tuy rằng ông ở trong số các thái thượng trưởng lão tuổi tác và bối phận đều xếp sau, nhưng ông thiên phú tốt, thực lực là mạnh nhất.

Thực lực của ông mạnh mẽ, khiến các sư huynh đệ khác đều học được khiêm nhường.

“Ha ha, vậy thì đa tạ các vị sư huynh đệ.”

Tô trưởng lão cũng không phải là hình tượng lão giả, dáng người hắn cao ngất, thoạt nhìn cũng chỉ chừng năm mươi tuổi, nhìn tướng mạo của hắn, lúc tuổi còn trẻ nhất định cũng là một tuấn nam.

“Mục Ca, chúng ta đi thôi.”

Tô trưởng lão cười ha hả, mang theo Từ Mục Ca về tới động phủ của mình, ông gọn gàng dứt khoát hỏi.

“Từ Mục Ca, con có bằng lòng bái ta làm sư không?”

Từ Mục Ca vội vàng quỳ xuống: “Sư phụ tại thượng, xin nhận đồ nhi cúi đầu.”

“Được được được.”

Tô trưởng lão vui vẻ nở hoa, tiến lên nâng Từ Mục Ca dậy.

“Vi sư tên là Tô Tín, là tông chủ đời trước, bây giờ là thái thượng trưởng lão, ta còn có hai đồ đệ một nữ nhi, bọn họ lập tức tới ngay.”

Đúng như Tô Tín nói, hai đồ đệ và nữ nhi của ông đều chạy tới, Tô Tín đặc biệt gọi bọn họ tới, gặp sư đệ mới một lần.

Từ Mục Ca vội vàng chào hỏi.

“Sư tỷ, đại sư huynh, nhị sư huynh.”

Ba người liên tục gật đầu, đồng thời tự giới thiệu, đồng thời lấy ra lễ gặp mặt đã chuẩn bị kỹ càng.

“Lần đầu gặp mặt, sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ." Ngoài miệng nói như vậy, nhưng tay Từ Mục Ca lại không chậm chút nào, nhanh chóng nhận lấy lễ vật.