Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Đúng là không biết xấu hổ!
"Không thể nào cho cậu hết được! Nhiều nhất chỉ cho chọn hai cái! Đừng có mà được voi đòi tiên!"
"Chị cũng không muốn..."
"Cậu là cái máy đọc lại đấy à!"
Tống Nhã tức đến đỏ mặt tía tai, nhưng lại không dám cá chết lưới rách với kẻ điên từng tự sát như Cố Hành, đành vừa chửi đổng vừa thỏa hiệp:
"Mấy cái tài nguyên đó cho cậu tất! Bà đây coi như bố thí cho chó! Nhưng cái video trong tay cậu, phải lập tức xóa ngay cho tôi! Dám giữ lại bản sao lưu thì cậu chết chắc! Đừng tưởng bây giờ tôi thực sự hết cách trị cậu, chẳng qua tôi không muốn trả cái giá quá lớn thôi!"
"Vậy còn lệnh điều chuyển về trụ sở?"
"Tôi làm cho cậu ngay bây giờ, nhưng cậu phải viết giấy cam kết, tuyệt đối không được phát tán video, nếu không sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Thế này là chốt được rồi chứ!?"
Cố Hành lắc đầu:
"Chưa được, tôi còn một rắc rối cần chị đứng ra giải quyết, chắc chị hiểu ý tôi."
"Không thể nào!"
Lần này Tống Nhã từ chối Cố Hành cực kỳ dứt khoát, nhưng dường như lại sợ đối phương tuyệt vọng rồi làm liều, cô ta hít sâu một hơi rồi khẽ thở ra:
"Tôi chỉ có thể đảm bảo rằng, với mấy cái tài nguyên tôi đưa cho cậu, Góa Phụ Đen sẽ không nhúng tay vào.
Cô ta sẽ nể mặt tôi chuyện này, nhưng ngoài ra, tôi cũng không giúp được gì hơn. Tôi chỉ có thể nói là rất tiếc ——
Cố Hành, cậu đắc tội với bà ta quá sâu, bà ta sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu đâu."
Cố Hành nghe vậy im lặng vài giây, sau đó không kiên trì nữa, chỉ phất tay nói: "Đi lấy thỏa thuận đi."
"Ở đây đợi tôi."
Tống Nhã xuống xe đi lên lầu, mười phút sau quay lại hầm xe, mang theo một bản thỏa thuận.
Ký vào bản thỏa thuận này, Cố Hành có thể rời khỏi giải trí Thâm Hải.
Cố Hành không do dự, ký tên ngay lập tức.
Ký xong, trước mắt Cố Hành lại hiện lên dòng chữ trong suốt chỉ mình anh nhìn thấy:
[Nhiệm vụ "Trốn thoát khỏi Thâm Hải" đã hoàn thành!]
[Phần thưởng nhiệm vụ "Rương bách bảo * 1" đã được gửi vào kho của bạn.]
Cố Hành đặt bút xuống, cất hợp đồng vào túi tài liệu, rồi lấy điện thoại ra, trước mặt Tống Nhã xóa đoạn video nhạy cảm đi...
Giao dịch hoàn tất, Tống Nhã dường như thở phào nhẹ nhõm, nhìn Cố Hành, có chút thổn thức:
"Cố Hành, cậu thay đổi nhiều quá. Cậu của trước đây, tuy không đến mức khúm núm sợ sệt, nhưng tuyệt đối không dám dùng thái độ ngày hôm nay để nói chuyện với tôi..."
"Cố Hành đã chết rồi."
Cố Hành cắt ngang lời cảm thán của Tống Nhã.
Tống Nhã thở dài, không nói thêm gì nữa, cầm theo bản thỏa thuận riêng của hai người xuống xe rời đi.
Trong khoang xe.
Cố Hành vẫn giữ tư thế lười biếng dựa vào lưng ghế, suy nghĩ lại trôi về buổi trưa ngày hôm qua...
Khi đó.
Anh giật mình tỉnh lại từ trong hỗn mang, phát hiện mình vậy mà lại trọng sinh vào cơ thể của một ngôi sao hạng bét tên là "Cố Hành". Nằm một mình trên giường bệnh nhìn trần nhà, ngửi mùi thuốc sát trùng quen thuộc, ngơ ngác hồi lâu mới dần dần hiểu rõ tình hình.
Không ngờ mình đã chết được năm năm rồi...
Thời gian năm năm có thể thay đổi rất nhiều thứ.
Dù là đế chế giải trí do chính tay mình gây dựng kiếp trước, hay là những cố nhân ngày xưa, đều khiến anh cảm thấy xa lạ.
Đúng vậy.
Cố Hành thật sự đã chết rồi.
Nguyên nhân cái chết là do dùng thuốc ngủ quá liều.
Và người thay thế anh ta, chính là người sáng lập tập đoàn Thần Thoại đã qua đời năm năm trước, kẻ được cả Tây Châu công nhận là Vua giải trí ——
Lâm Mạch!
Vua giải trí ——
Vị thần sau màn ——
Nghệ sĩ toàn năng ——
Đó đều là những lời tán tụng mà người ngoài dành cho Lâm Mạch!
Nhưng không ai biết rằng, thực ra Lâm Mạch đến từ Trái Đất, do một tai nạn mà xuyên không đến Lam Tinh, kết quả vừa mới sinh ra đã thức tỉnh hệ thống giải trí.
Dưới sự trợ giúp của hệ thống, Lâm Mạch đồng thời lấn sân sang nhiều lĩnh vực.
Đây cũng là lý do Lâm Mạch được truyền thông Tây Châu gọi là "Nghệ sĩ toàn năng", anh hầu như đều gặt hái được thành công vang dội trong các lĩnh vực này:
Tiểu thuyết!
Âm nhạc!
Hoạt hình!
Điện ảnh!
Show giải trí!
Phim truyền hình!
Vân vân và mây mây. Tuy nhiên cũng chính vì ôm đồm quá nhiều việc, dẫn đến mỗi ngày Lâm Mạch chỉ ngủ được khoảng bốn tiếng, thời gian còn lại không phải viết kịch bản thì là lên kế hoạch show, hoặc là sao chép tiểu thuyết và các ca khúc kinh điển của Trái Đất. Quanh năm suốt tháng bận tối mắt tối mũi, kết quả là do làm việc quá sức trong thời gian dài, cơ thể không được nghỉ ngơi hiệu quả, khiến Lâm Mạch mới hai mươi chín tuổi đầu đã mắc phải một căn bệnh nan y hiếm gặp!
Lay lắt đến năm ba mươi tuổi.
Lâm Mạch chết trong phòng chăm sóc đặc biệt của một bệnh viện tư nhân.
Mãi đến lúc lâm chung, Lâm Mạch mới chợt tỉnh ngộ, bao nhiêu năm nay mình vất vả ngược xuôi thức khuya dậy sớm làm việc rốt cuộc là để theo đuổi cái gì?