Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tầm gần trưa, tiếp tế của chiến sĩ được đội dân binh do Triệu Kiệt dẫn đầu áp tải tới cổng Khu Tây I.
Đi cùng chuyến còn có toàn bộ thành viên đội dân binh của Triệu Kiệt.
Năm mươi người chia nhau khuân hết suất cơm phần dành cho chiến sĩ xuống xe; để tiện dùng bữa, đồ ăn đã được chia sẵn ngay tại nhà ăn.
Chuyển xong, chưa nhận nhiệm vụ tiếp theo, đội dân binh tản ra tự do hoạt động, rủ nhau áp về phía có tiếng súng.
Nhiều người trong đội cả đời chưa được thấy súng thật, thứ duy nhất nhìn thấy ngoài đời là khẩu súng đeo trên vai các chiến sĩ đi qua đi lại. Cảnh súng nổ bắn zombie với bọn họ đúng là chuyện lạ mắt, vậy nên có cơ hội là ùa tới ngay.
Nhưng chỉ xem được một lát, ai nấy đã tái mét, ngoảnh mặt né đi; đi chưa được mấy bước đã có người khụy gối bên lề ói mửa.
Cảnh dọn zombie cực kỳ máu me: óc bắn tung tóe khắp nơi, xác chồng lên nhau mấy lớp, chết tướng nào cũng thảm.
Đảo mắt một vòng, tươm tất nhất cũng là cái đầu thủng một lỗ to, thứ “đậu hũ non” đỏ trắng từ từ trào ra.
Chỉ cần một luồng gió đưa từ đống xác thối qua cũng đủ mùi hôi khiến đội dân binh liên tục trợn trắng mắt, lảo đảo như sắp “treo máy”.
“Anh Kiệt! Cái… cái này khủng khiếp quá, chẳng giống mấy game trên máy tính chút nào!”
Triệu Hổ tự nhận mình gan lì, dám xem phim kinh dị một mình, cũng dám đối diện thi thể.
Dù đã liệu trước sẽ rất máu me, lại nghĩ bản thân lăn lộn game zombie bao năm chắc miễn dịch đôi phần, nào ngờ vẫn quá tự tin.
Có nghĩ tới kinh khủng, nhưng không ngờ lại tới mức này!
Vừa nói chuyện với Triệu Kiệt, mặt cậu ta đã trắng bệch, bắp chân run lẩy bẩy.
Triệu Kiệt ngồi xổm một bên, ngậm điếu thuốc, không nói. Chỉ nghe nhịp thở nặng nề cũng đủ biết anh đang cố ghìm thứ gì đó.
Thấy Triệu Kiệt im lặng, Triệu Hổ tưởng mình yếu kém làm anh mất lòng, định cố đùa một câu vớt vát thể diện.
“Nhưng mà anh Kiệt, nói thật nhé, óc người đúng là y như đậu hũ non, chuẩn bài luôn!”
Vừa dứt lời—
“Ọe…”
Vốn đã sắp nén được cơn buồn nôn, trong đầu Triệu Kiệt bỗng hiện cảnh, đồ ăn trong bụng phụt ra như dung nham. Triệu Hổ ngồi sát bên bị văng trúng, không kịp tránh.
Nhìn bãi ói vương trên người, Triệu Hổ cũng nhịn không nổi. Hai người như thi nhau, ôm lề đường mà nôn thốc nôn tháo.
Khi Cố Thừa Uyên đi qua, nhìn con đường bầy hầy một bãi, chau mày. Chẳng lẽ bữa trưa có vấn đề, ngộ độc thực phẩm?
Gọi Triệu Kiệt mặt cắt không còn giọt máu đến hỏi, biết rõ ngọn nguồn, Cố Thừa Uyên vừa buồn cười vừa thông cảm.
Bản thân anh ngày đầu nhìn những cảnh này cũng lúng túng chẳng kém, nên không trách mắng, chỉ đạo họ lập tức khiêng cơm vào sảnh Tòa Tự Cường.
Một nền gạch đầy chất nôn, đúng là không hợp để ăn.
Trưa nay chiến sĩ lần lượt ăn uống xong, nghỉ chốc lát, Cố Thừa Uyên cho Trung đội 2 zombie vào, Trung đội 1 lui ra làm lực lượng cảnh giới nghỉ ngơi.
Càng về sau mật độ zombie càng thưa, ước chừng phố Học Phủ sắp cạn sạch, Cố Thừa Uyên hạ lệnh chủ động xuất kích: chia thành các tổ hỏa lực, vào phố quét nốt.
Lúc này không cần để lại cảnh giới nữa. Trừ 6 thương binh đã đưa về sau, 56 chiến sĩ đồng loạt xuất quân, tiến thẳng vào phố Học Phủ.
Khi tiếng súng đã thưa dần, Cố Thừa Uyên ra lệnh cho đội dân binh: toàn đội mặc bảo hộ, vào phố đào tinh hạch zombie.
Năm mươi người mặc đủ loại áo mưa gom được, chân đi ủng cứu hỏa vàng chóe lấy từ các tòa khu Tây, tay đeo găng rửa bát của nhà ăn.
Tay trái xách túi nilon sặc sỡ, tay phải cầm kẹp sắt, búa, xẻng, cuốc… miễn sao đập được đầu, mặt mày phập phồng lo lắng, không ít người còn hiện rõ vẻ sợ sệt.
Nhìn hàng ngũ “ô hợp”, “quân tạp” trước mắt, Cố Thừa Uyên không hề tỏ vẻ thất vọng. Với người thường, dám đứng ở đây, dù chân còn run, đã là tinh thần đáng quý.
Giúp đào tinh hạch lại càng tiết kiệm cả đống thời gian; so với để chiến sĩ tự làm, bất kể biểu hiện ra sao, đều là nâng hiệu suất.
Trước đội hình tập kết ấy, Cố Thừa Uyên nhấn mạnh hai điểm.
Một là chú ý bảo hộ. Nếu lỡ rách da xước thịt phải lập tức chủ động báo cáo để khử trùng. Tuyệt đối không được giấu thương tích. Quân đội sẽ không bỏ rơi bất kỳ người nào chưa biến zombie!
Phát hiện che giấu thương tích, xử bắn tại chỗ theo tội ác chống loài người!
Hai là tinh hạch zombie bắt buộc nộp toàn bộ, nghiêm cấm tư túi. Phát hiện tàng trữ, xử bắn tại chỗ theo tội trộm cắp vật tư quân sự đặc biệt quan trọng trong thời chiến!
Hai chữ “xử bắn tại chỗ” của Cố Thừa Uyên dội xuống rắn rỏi, sát khí rần rật.
Những ánh mắt lấm lét trong đám đông lập tức ngoan hẳn. Đương nhiên vẫn có kẻ bất cần, tưởng anh dọa cho vui.
Dù sao từ cận đại đến nay, Châu Bang chưa từng có tiền lệ quân đội bắn thường dân.
Nhưng Cố Thừa Uyên không bận tâm suy nghĩ của họ. Ranh giới cứng đã kẻ ở đây rồi, đừng nói là không báo trước!
Khi đội dân binh vào hiện trường, phía chiến sĩ cũng cơ bản quét sạch tầng một, hai dãy phố. Trung đội 1 ở lại bảo vệ an toàn cho dân binh, Trung đội 2 lết đôi chân mỏi quay ra “chiến xa Cường Quân”.
Mỗi người chọn ít đồ ăn vặt, nước uống để thư giãn và bù năng lượng. Khoa học đã chứng minh, ăn vặt đúng là giúp thả lỏng dây thần kinh căng như dây đàn.
Trời sắp lặn, sắc tối dần buông, Triệu Kiệt cuối cùng cũng tới trước mặt Cố Thừa Uyên.