Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Không bao lâu sau, tựa hồ thấy Diệp Tiêu Dao không để ý tới, đám thiếu niên Côn Luân đều có chút ủy khuất, mấy vị thiếu nữ thanh xuân miệng nhỏ khóc hu hu, bắt đầu bán thảm.
"Tiêu Dao tiểu tổ à, ta có thần thông nông cạn, đại hội lần này sợ là sẽ bị đánh, ngài liền nhẫn tâm để ta bị những người khác đánh sao?”
Nói xong nàng lập tức nước mắt lưng tròng, khóc không thành tiếng.
“Thì ra các nàng là cầu thần thông mà tới?”
Diệp Tiêu Dao nghe tiếng thê thảm sầu bi mà á khẩu không trả lời được.
Không thể không nói tiếng khóc của nữ nhân đích xác có chút đánh thẳng vào linh hồn nam nhân, để cho đá nam đệ tử Thái Huyền trái tim đều sắp tan nát.
Điều khiến cho Diệp Tiêu Dao há hốc mồm chính là mấy vị thiếu nữ này đã giải thích hoàn hảo cái gì gọi là "Nữ nhân làm từ nước".
Các nàng khóc dai dẳng, mắt đều bị khóc sưng lên, nhưng cũng không thấy "Diệp Tiêu Dao" nhúc nhích một chút.
Tựa hồ thật sự chịu không nổi, Tam Nhãn Chân Quân khống chế "Diệp Tiêu Dao" đã mở miệng đem các nàng đuổi đi.
“Đinh! Ngươi xem nữ nhân khóc, tìm hiểu ra âm luật đại đạo trong đó, sáng tạo ra thần thông khóc tang.”
"Khóc tang: Công pháp âm luật Địa giai đỉnh cấp, bạo phát uy lực có thể so với Thiên giai. Chỉ cần mỗi ngày khóc tang sẽ làm cho người nghe lạc vào cảnh giới bi thương kỳ lạ. Tâm thần hợp nhất, chăm chú khóc tang, mấy ngày có thể tiểu thành, trăm ngày liền đại thành!"
Diệp Tiêu Dao: "...”
"Bà mẹ nó! Thì ra ở trong mắt hệ thống mấy nữ nhân này khóc là vì ta mà khóc tang sao?”
Diệp Tiêu Dao hết chỗ nói, cái hệ thống này quả là có chút bệnh nặng ở trên người.
Nhưng không thể không nói công pháp âm luật này quả nhiên là biến thái, trong trăm môn công pháp của hắn số cái có thể so với Thiên giai chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, truyền thụ cho đệ tử đủ để làm đòn sát thủ.
“Nếu có một ngàn nữ nhân khóc thì tiểu tổ sẽ truyền thụ công pháp chứ?" Bên cạnh Diệp Tiêu Dao, một thiếu niên lầm bầm nói.
Diệp Tiêu Dao liếc nhìn một cái.
Người này tên là Trịnh Nguyên, cùng Mạc Phàm mà Diệp Tiêu Dao đang ngụy trang có giao tình không tệ.
Trịnh Nguyên đã mười sáu tuổi, đã đạt tới tuổi giới hạn tham gia thi đấu, tu vi nửa bước Linh Cảnh, trong đám tuyển thủ dự thi này hắn được cho là đứng đầu.
Nhưng trong ba ngày qua Diệp Tiêu Dao tìm hiểu được Trịnh Nguyên và Mạc Phàm đều có xuất thân ăn mày, trên Trịnh Nguyên còn có một người mẹ già, cả hai đều do trưởng lão mặt đỏ kia nhặt được.
Mà Trịnh Nguyên là đệ tử có thể chịu khổ nhất trong thế hệ này, tâm tính của hắn rất cứng cỏi, có tâm địa nhiệt tình.
“Ta còn tưởng rằng ngươi muốn nói Tiểu Tổ không biết cống hiến cho chính đạo.” Diệp Tiêu Dao cười nói.
“Tiểu tổ vì chúng ta sáng tạo công pháp, vì chúng ta lót đường mà chậm trễ chính mình tu hành. Ngài cao thượng như thế, chí công vô tư như vậy, Thái Huyền đệ tử chúng ta cảm kích còn không kịp, làm sao dám nói ra?"
"Hơn nữa thánh địa Côn Luân dựa vào cái gì mà tay không bắt sói trắng, đạt được công pháp do tiểu tổ dốc hết tâm huyết?"
Trịnh Nguyên hừ lạnh nói, ánh mắt lộ vẻ sùng bái: "Giấc mộng của ta chính là không phụ mong muốn của tiểu tổ, trở thành một đời cường giả, thủ hộ Thái Huyền, thủ hộ tiểu tổ."
Diệp Tiêu Dao ho khan một tiếng, nghe đến đỏ cả mặt.
Trịnh Nguyên lại có chút ảm đạm nói: "Chỉ đáng tiếc là...”
“Đáng tiếc cái gì?”
"Tiểu Phàm, ngươi nói xem ta đi thỉnh giáo tiểu tổ thì hắn có thể dạy công pháp cho ta hay không?"
Trịnh Nguyên nói sang chuyện khác, có chút mong đợi, lại có chút khẩn trương vì Diệp Tiêu Dao hiếm khi một mình dạy người khác.
“Ngươi muốn đi thỉnh giáo Tiểu Tổ sao? Thôi ngươi quên đi, ngươi không thấy ngài cũng không rảnh để ý tới đám người Côn Luân kia sao?” Diệp Tiêu Dao nhếch miệng nói, cùng đối phương thảo luận về mình hắn có loại cảm giác là lạ.
“Nhưng một ít công pháp của ta đã đạt tới bình cảnh, nhỡ đâu ta thua trên đại hội thì quá mất mặt tiểu tổ rồi.” Trịnh Nguyên ngượng ngùng, đỏ mặt nói.
“Còn không bằng ngươi thỉnh giáo ta, ta còn mạnh hơn hắn a.”Diệp Tiêu Dao cười nói.
“Tiểu Phàm, ta còn không biết ngươi có mấy cân mấy lượng à? Ngươi còn không bằng ta đó! Ta đi liền trở về, nếu như ta có thể thỉnh giáo một hai thì đại hội lần này ta nhất định có thể nhất phi trùng thiên!" Trịnh Nguyên trợn trắng mắt, hưng phấn nói.
Hắn đè xuống bả vai "Mạc Phàm" mượn lực đứng dậy, đi ra một bước, sau đó bước chân dừng lại đối mặt với ánh mặt trời, bỗng nhiên nói: “Tiểu Phàm, ngươi còn nhớ cảnh tượng khi chúng ta còn bé bái nhập vào Thái Huyền không? Ta nhớ ngày đó tuyết lớn bay tán loạn, chúng ta núp trong ngôi miếu đổ nát, có thể ăn no chính là nguyện vọng. Bất tri bất giác chúng ta đã đi tới độ cao này rồi.”
Trịnh Nguyên cười hai tiếng, đưa lưng về phía Diệp Tiêu Dao đi về phía trước.
“Tiểu tổ, ta có chút công pháp muốn thỉnh giáo ngài!” Trịnh Nguyên ho khan một tiếng, cẩn thận từng li từng tí tới gần "Diệp Tiêu Dao", nói.
Những người khác thấy vậy liền không khỏi cười mắng: "Ngươi cái tên này, đám người Côn Luân kia vừa đi mà ngươi liền lại đây, ngươi không muốn cho tiểu tổ nhàn rỗi hả?"
Bầu không khí tường hòa, thấy nhưng không thể trách.
Trịnh Nguyên nghe vậy liền không khỏi đỏ mặt. Nhưng hắn đỏ không chỉ là mặt mà còn là mắt.
Lúc này, dưới ánh mắt mọi người, biến cố đột nhiên hiện lên.
"Tiểu tổ, trong thánh địa Thái Huyền người mà ta sùng bái và bội phục nhất chỉ có hai người! Một là phụ thân ngươi, hai là ngươi! Ta thật sự không muốn giết ngươi!"
“Ta thật sự không muốn!!!”
Trịnh Nguyên nỉ non, run rẩy, một đạo hào quang trong túi trữ vật của hắn bay ra.
Đó là một cái huyết châm to bằng ngón cái, huyết quang cuồn cuộn, ma khí sôi trào, trong đó phảng phất như có vô tận oan hồn đang gào khóc.
Ầm!!!
Huyết châm bộc phát, chiếu rọi tám trăm dặm bầu trời thành một mảnh huyết hồng, mãnh liệt hướng về phía giữa trán Diệp Tiêu Dao lao tới.
Mũi châm này có thể trảm Thánh Nhân!
Ngay lập tức bát phương liền yên tĩnh, tất cả mọi người đều bị biến cố bất thình lình này làm cho ngây ra như phỗng.
“Đây là...... Huyết Ma Châm do Hợp Hoan tổ sư tạo ra!”
“Thì ra là ngươi, Trịnh Nguyên!”
Tam Nhãn Chân Quân mãnh liệt quay đầu lại, hai mắt trừng to, thần quang bộc phát, vươn ra bàn tay to nổi giận ngăn cản.
“Ngươi dám!”
Trên trời cao, Tứ Tổ mặc một thân hắc bào rống to, không giận tự uy, khí tức mênh mông đè sụp bầu trời, hư không vô tận đều đang vỡ nát.
Lúc này bốn phía là một mảnh hỗn loạn.
Thái Huyền thánh tử, Triệu Tử Thành, Tô Diệu Âm, Phong Kỳ, Từ Thành, Lý Hạc, Thiên Nguyên thánh sư,… Một đám người trợn tròn con mắt, đột nhiên đứng dậy kêu lên, gào thét, la hét.
Duy chỉ có Diệp Tiêu Dao vẫn còn ngồi xếp bằng trên lưng đại bằng, không hề nhúc nhích.