Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Thiên Nguyên thánh sư cũng lắc đầu nói: "Tàng Kinh Các là nội tình và gốc rễ đặt chân của mỗi thánh địa. Cho dù là Tứ gia gia của ngươi muốn muốn đi vào cũng đều khó có khả năng.'

"Vậy liền không có biện pháp. Mặc dù đều là chính đạo nhưng ta cũng không thể cho không. Với lại ta cũng chỉ vì toàn bộ chính đạo chúng ta mà cân nhắc, bởi chỉ có xem thiên hạ cổ tịch, nghiên cứu ba ngàn đại đạo, coi đây là căn cơ thì ta mới có thể sáng tạo ra Công pháp." Diệp Tiêu Dao nhún vai nói, cười híp cả mắt.

Ta vào không được sao?

Ha ha ha, sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ cầu xin ta đi vào thôi!

Thiên Nguyên thánh sư nghe vậy mà cảm thấy xấu hổ, vì hành vi của bọn hắn hoàn toàn chính xác có chút vô sỉ.

Hắn suy nghĩ, bỗng nhiên con mắt hơi sáng, chỉ vào đại sơn nguy nga ở phương xa càng ngày càng gần.

Ngọn đại sơn này chính là Thánh địa Thiên Sư!

"Ngươi tới đây không phải là vì Tàng Kinh Các của Thánh địa Thiên Sư sao? Nếu như ngươi có thể thuyết phục Thanh Phong thánh chủ cho ngươi tiến vào Tàng Kinh Các của hắn, vậy ta sẽ xin Côn Luân thánh chủ vì ngươi mở ra Tàng Kinh Các của chúng ta.”

"Nếu như ngươi không thuyết phục được hắn, vậy ngươi phải truyền cho các đệ tử của ta năm môn Công pháp Địa giai. Ngươi thấy đề nghị này như thế nào?"

Thiên Nguyên thánh sư cười như một lão hồ ly.

Năm môn công pháp Địa giai có giá trị không cách nào đo lường được, không chút nào khoa trương khi nói chúng có thể so với thánh dược.

Phải biết Công pháp có thể truyền lại đời đời, còn thánh dược vừa ăn liền không còn.

"Đùa gì thế? Thánh địa Thiên Sư làm sao có thể để cho tiểu tổ tiến vào Tàng Kinh Các của bọn hắn! Thánh địa Côn Luân đang muốn ngư ông đắc lợi à?"

"Các ngươi đúng là quá không biết xấu hổ!"

Đám người Tiểu Kim Cương, Vương Chân nghe vậy đều ngây người, nhỏ giọng giận mắng.

Nếu như bài danh Thánh địa Thiên Sư có thể xếp tới top 3 trong chín đại thánh địa.

Quan hệ lại gần thêm thì cũng không có khả năng để cho người khác tiến vào Tàng Kinh Các.

Không nói Công pháp, chỉ vẻn vẹn bản chép tay của tiên hiền và cổ tịch đã là một tòa thiên đại bảo tang, Đại Thánh đều muốn dòm ngó thần diệu, lĩnh hội đại đạo.

"Thánh sư, cái này có chút. . ."

Từ Thành rất xấu hổ khi cầm chuyện không thể nào để đi đòi hỏi Công pháp.

"Thôi được rồi, làm cái thẻ đánh bạc thôi mà."

Mấy tên Côn Luân đệ tử cũng là im lặng, vội vàng nói.

Bọn hắn tuy là Côn Luân đệ tử nhưng muốn tự mình đi Tàng Kinh Các cũng khó khăn, người giữ cửa rất nghiêm ngặt, điều kiện hà khắc đến cực điểm.

Tam Nhãn Chân Quân càng là mặt đen, rất muốn một cước đá vào mồm Thiên Nguyên thánh sư.

Da mặt tên này quá dày đi!

Nhưng điều làm cho tất cả mọi người không nghĩ tới đó là Diệp Tiêu Dao thế mà gật đầu đáp ứng.

"Mặc dù chuyện này có độ khó không nhỏ, nhưng ta có thể thử một chút."

Diệp Tiêu Dao sờ lên cằm suy tư. Cho dù đối phương không để cập tới hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp tiến vào Tàng Kinh Các, trên đường đi hắn còn đang rầu rĩ làm sao tiến vào.

Hiện tại Thiên Nguyên thánh sư ngược lại là cho hắn một chút linh cảm.

"Ha ha ha, tốt! Cứ quyết định như vậy đi!"

Thiên Nguyên thánh sư sợ Diệp Tiêu Dao đổi ý, vội vàng đánh nhịp cười ha hả.

Không có gì thơm hơn so với hố người!

Đám người Tam Nhãn Chân Quân, Thái Huyền thánh tử đều bị cứng họng, đập vào đùi thầm nghĩ tiểu tổ quá hồ đồ.

Làm sao tiểu tổ có thể tiến Tàng Kinh Các của Thánh địa Thiên Sư được?

Đây rõ ràng là hố người a! "Đến rồi!" Diệp Tiêu Dao cười nhạt, chỉ về phía trước, hô.

Lúc này ở phía trước, một tòa cự sơn cổ xưa, hùng vĩ trấn áp Bát Hoang giống như long như hổ, cao không biết bao nhiêu vạn dặm.

Tựa như là Bàn Cổ bổ ra thiên địa, đem đầu mình chặt xuống đặt ở nơi đó chống lên trời cùng đất.

So với thánh địa Thái Huyền có một đống dãy núi thì thánh địa Thiên Sư lại khác biệt, nơi đây chỉ có một ngọn núi to lớn khủng khiếp.

"Nghe đồn Nhất tổ của thánh địa Thiên Sư họ Trương. Năm xưa Ma đạo họa loạn thiên hạ, hắn tay cầm hai thanh đại đao, từ trong hắc ám cấm khu một mực chém tới Bồng Lai Đông Lộ, vừa đi vừa về chém ba ngày ba đêm mà con mắt đều không nháy mắt một cái.”

“Loại khí thế oai hùng uy chấn thiên hạ kia để cho người ta nhiệt huyết sôi trào."

Từ Thành tán thán nói, kích động không thôi.

"Thời gian dài không nháy mắt như vậy thì con mắt hắn có bị gì không?" Diệp Tiêu Dao kinh ngạc, hỏi.

Từ Thành liền tái mặt, quay đầu nói: "Ta nói Trương Thiên Sư uy chấn thiên hạ, ngươi nói ánh mắt hắn có bị gì không là sao?"

"Hắn họ Trương à? Trương Bách Nhẫn hay là Trương Đạo Lăng?”

Đi tới vào chân núi, Diệp Tiêu Dao ngẩng đầu nhìn xem đại môn cao vút trong mây khắc lên bốn chữ Thánh Địa Thiên Sư.

Mà trước cửa là một đám lão nhân đầu tóc hoa râm, miệng cười như đoá hoa cúc đang đứng nghênh đón bọn hắn.

Hai đại thánh địa cùng nhau đi tới nên quy cách tiếp đãi tự nhiên sẽ không tệ.

Người dẫn đầu là một lão giả mặc Thanh Y đạo bào, ánh mắt tràn đầy ý cười.

Hắn chính là Thanh Phong thánh chủ, khí độ thân cận, như lão đại gia nhà bên ưa thích câu cá.

Sau lưng Thanh Phong thánh chủ là mấy vị Thái Thượng trưởng lão đang đứng thẳng, tất cả đều là cao tầng Thiên Sư.

Đằng sau bọn hắn là hơn mười vị nhân vật cấp bậc trưởng lão.