Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tại một nơi nào đó trong lầu các.
"He he he, ta đợi ngươi hai ngày ngươi rốt cuộc đã đến!'
Lý Linh mặc một bộ kim bào lộng lẫy, xoa tay cười he he, hai mắt lập lòe hàn quang chấn nhiếp nhân tâm.
Hắn trời sinh đã có chí lớn, cha hắn bại trận, hắn là con trai thì tự nhiên phải thay cha hắn lấy lại danh dự.
Trước tiên hắn sẽ đánh bại Diệp Tiêu Dao, đến khi cường đại hơn sẽ lại tìm Diệp Nam Thiên tính sổ.
Với lại Lý Linh muốn nhìn xem một chút kẻ tại thí luyện huyết quật đè ép thiên kiêu ma đạo có mấy phần chất lượng.
"Ta nghe nói hắn chỉ là Chân Huyền cảnh, cũng không tham gia thi đấu, vậy ngươi làm sao có thể tìm hắn gây sự được? Nhỡ đâu xảy ra chuyện thì cha ngươi cũng không gánh nổi đâu!" Phiêu Miếu thánh tử Tô Phong Lưu uể oải nằm trên ghế dựa lớn, trừng mắt nói.
Chân Huyền cảnh cùng Chân Đan cảnh có chênh lệch rất lón, nên rất dễ dàng xảy ra chuyện.
"Ta rất có chừng mực, với lại ngươi thật sự cho rằng ta chỉ là vì trút giận cho cha ta sap? Ta đánh bại hắn thì hôn sự giữa hắn và Cơ Tiên Vận tám thành liền thất bại, Thanh Phong thánh chủ lại thiên vị hơn nữa thì cũng sẽ không để cho thánh nữ nhà mình gả cho hắn, sau đó ta liền sẽ đem Cơ Tiên Vận cưới vào tay ta!” Lý Linh hừ một tiếng, dương dương đắc ý nói.
Chung quy Lý Linh vẫn là tâm tính thiếu niên, ý nghĩ rất đơn giản.
Tô Phong Lưu nhíu mày, cảm thấy có vẻ đúng, khoát tay áo nói: "Ngươi đi đi, cẩn thận đừng để Tam Nhãn Chân Quân phát hiện. Nếu đến lúc đó hắn đánh ngươi thì ngươi đừng nói ta không có nhắc nhở ngươi!"
"Sợ cái gì chứ? Cha ta sẽ ngăn trở hắn."
Lý Linh không để ý chuyện này, hắn chỉ cần đánh Diệp Tiêu Dao một trận và lan truyền ra tin tức ra ngoài thì liền tốt. Khi đó hắn thay cha hắn trút giận và cũng ôm mỹ nhân về nhà.
Nhất tiễn song điêu!
Ngẫm lại Lý Linh liền đắc ý, hào hứng đi ra khỏi phòng, vận chuyển liễm tức chi pháp, lặng yên hướng về phía lầu các của Diệp Tiêu Dao.
Lý Linh cũng không muốn bị đám người Thái Huyền thánh tử phát hiện. Nếu không dù hắn có ba đầu sáu tay thì cũng gánh không được quần ẩu, đến lúc đó hắn sẽ khóc ra tiếng mán.
Một vòng tàn nguyệt hiện ra giống như là bánh tròn bị chó gặm treo ở trên bầu trời, tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Không gian có chút lờ mờ, nhưng đối với Lý Linh mà nói vấn đề này không lớn.
Nhưng rất nhanh sau đó hắn liền không dám cho là như vậy, vì khi tới gần đám Thái Huyền đệ tử, hắn mơ hồ nghe thấy được có người đang khóc.
"Tình huống như thế nào? Đường đường là thánh địa Thiên Sư mà lại nháo ra quỷ sự là sao?"
Lý Linh dừng chân, con mắt trừng lớn, lông tơ bắt đầu dựng đứng.
Đối với đồ chơi loại "Quỷ" này hắn vẫn tương đối kinh sợ.
Hắn ngồi xổm trong góc nghe ngóng hồi lâu mới phát giác tiếng khóc đó là tiếng người.
Lý Linh không rõ đám Thái Huyền đệ tử vì cái lông gì mà kêu khóc lúc nửa đêmm làm cho hắn luôn có cảm giác sợ hãi đến hoảng loạn.
"Mặc kệ nó đi, tìm được trước Diệp Tiêu Dao rồi lại nói, đánh xong ta liền rời đi."
Lý Linh liễm tức chạy đi, lặng yên đi tới một tòa lầu các.
Lầu các này rất lớn, có hai tầng, phía trước có ước chừng hai mươi mấy tên Thái Huyền đệ tử.
Lý Linh để cho mấy tên đệ tử nhà minh tìm hiểu tin tức, sau đó biết được gian phòng cụ thể của Diệp Tiêu Dao.
"Ta đến đây."
Lý Linh vừa khẩn trương vừa hưng phân, phảng phất như hắn đang nhìn thấy tràng diện mình đánh Diệp Tiêu Dao.
Lý Linh kéo ra một chút khe hở đại môn, lách mình đi vào.
Tầm mắt Lý Linh bỗng nhiên đen thui, cái gì cũng nhìn không thấy, trong mắt nổi lên kim sắc thì hắn mới nhìn rõ.
Chung quanh lầu một là đại sảnh, bốn phía đại sảnh đều là cửa của gian phòng, cuối cùng chính là đi lên thang bộ.
"Hu hu hu hu ~”
Tiếng khóc càng thêm rõ ràng, giống như là từ những phòng tu luyện truyền tới, bi thương thảm thiết.
Nghe âm thanh này Lý Linh liền nuốt một ngụm nước bọt, cái trán đều toát ra mồ hôi lạnh, trái tim đập loạn.
"Thái Huyền đệ tử đều là một đám bệnh tâm thần sao? Nửa đêm bọn hắn kêu khóc làm cái quái gì vậy?"
Lý Linh trong lòng thầm mắng, kinh hồn táng đảm đi lên phía trước.
Hắn vừa đi ra không được mấy bước thì một bàn tay lạnh như băng bỗng nhiên từ phía sau khoác lên trên vai của hắn.
Bàn tay này lạnh lẽo giống như từ một cỗ thi thể vậy.
"Định mệnh!"
Lý Linh run lên một cái, kém chút nữa sợ tè ra quần, vội vàng hướng về phía trước lăn một vòng rồi quay đầu lại.
Chỉ gặp phía sau hắn là một tên Quỷ Dạ mặt xanh nanh vàng, tỏa ra hơi lạnh đứng ở nơi đó.
Miệng nó rộng đến mang tai, hướng về phía Lý Linh phát ra tiếng cười khằng khặc quái dị.
"Tiểu bằng hữu à, ngươi muốn đi đâu vậy hả? Ngươi hãy cùng ta về Địa Phủ đi!”
Âm thanh của Quỷ Dạ giống như là đao kiếm ma sát, âm trầm mà chói tai.
"Á á á! Quỷ!"
Lý Linh dù sao cũng chỉ là đứa trẻ mười một mười hai tuổi, kinh lịch không nhiều, gặp một màn này lập tức chấn kinh.
Sau đó...
"Ngươi đi chết đi! Ngươi đi chết đi!”
Ầm!!!
Lý Linh giống như là mèo bị kích thích xù lông, tu vi tuôn trào ra, hai mắt càng là ánh vàng rực rỡ một mảnh, đủ để trấn sát Linh cảnh phổ thông, một quyền điên cuồng hướng về phía Quỷ Dạ đập tới.
Diệp Tiêu Dao giả dạng Quỷ Dạ đều không thể không cảm thán.
Tên này không hổ là tuyệt đại thiên kiêu thân mang Phạt Tội Thần Nhãn!
Chir bằng một quyền này
Thái Huyền đệ tử tinh anh liền không có mấy ai là đối thủ của hắn!