Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Ngươi dám!"
Đúng lúc này, Tô Phong Lưu mang theo các đệ tử của Phiêu Miểu Tiên Cung khí thế hùng hổ mà đến.
Bồng Lai thánh tử thấy thế liền đem ngọn nguồn nói ra một lần.
Các đệ tử của Phiêu Miểu Tiên Cung lập tức tịt ngòi, hóa ra là do Lý Linh đã làm sai trước.
Nhưng khi bọn hắn nhìn xem Lý Linh đang hôn mê, còn có dấu bàn tay to kia thì liền kinh hãi.
Lý Linh mạnh cỡ nào bọn hắn quá rõ ràng, người có thể dễ như trở bàn tay trấn áp hắn ngoại trừ Tô Phong Lưu ra thì không ai làm được.
Thánh địa Thái Huyền từ lúc nào sinh ra một kẻ yêu nghiệt như thế?
"Lý Linh gây sự với Diệp Tiêu Dao đơn thuần là lời nói bậy! Một kẻ chỉ là Chân Huyền cảnh mà đáng giá Lý Linh tìm tới gây phiền toái sao?"
"Trước đó Lý sư đệ của ta nghe thấy bên này có tiếng khóc nên mới chạy tới xem một chút, không nghĩ tới các ngươi vậy mà hạ ngoan thủ với hắn!”
Tô Phong Lưu lập tức phủ định.
Chuyện này hắn tuyệt đối không thể nhận, nếu không lần thua thiệt này hắn chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
Lý Linh bị đánh thì hắn có thể chịu bởi vì ảnh hưởng không lớn. Nhưng Lý Linh lại bị đánh tè ra quần thì cũng quá đáng đi.
Chuyện này truyền đi sẽ làm cho Phiêu Miểu Tiên Cung mất hết mặt mũi. Với lại sự tình Diệp Tiêu Dao cùng Cơ Tiên Vận thảo luận hôn ước chớ hòng mơ tưởng thành công.
Đến lúc đó Cơ Tiên Vận hỏi thăm Lý Linh bị người đánh tè ra quần, đoán chừng Lý Linh có thể tự tử ngay tại chỗ.
"Chúng ta đang tu luyện công pháp mà hắn tới nhìn xem làm gì? Nhìn xem cái rắm! Hắn chính là tìm đến tiểu tổ gây phiền phức!" Tiểu Kim Cương lập tức phát hỏa, khinh miệt nói ra.
"Ta không quản các ngươi tu luyện công pháp hay đang làm cái lông gì, chuyện này các ngươi phải cho chúng ta một cái công đạo! Ta biết là ai đã ra tay? Bản lĩnh của hắn thật lớn a!" Tô Phong Lưu mặt đen, nhìn chung quanh bốn phía nói.
Trên người hắn không tự giác có một cỗ khí thế khổng lồ trấn áp xuống đám người giống như trọng sơn.
Tu vi nửa bước Linh cảnh, mấu chốt là cỗ khí thế vô địch của hắn phảng phất như tiên thần chuyển thế, cảm giác áp bách cực mạnh.
"Tên Phiêu Miểu thánh tử này đến cùng là thể chất gì mà lại mạnh như vậy?"
Mấy người Bồng Lai thánh tử, Thái Huyền thánh tử, Từ Thành đều là kinh hãi, ánh mắt ngưng trọng.
Kình địch! Đây tuyệt đối là đại kình địch!
Hắn so với Thiên Ma Tử còn có thể chất đáng sợ hơn!
Thực lực này... Trách không được tại sao Phiêu Miếu Tiên Cung mỗi năm đều chiếm lấy top 1!
Diệp Tiêu Dao híp mắt, nghe đồn Phiếu Miểu thánh tử rất mạnh, thể chất gì không ai biết, có chút thần bí.
Ngược lại thanh danh phong lưu của hắn lại lưu truyền rất rộng.
Bây giờ nhìn thấy Tô Phong Lưu cường hãn như vậy quả là nằm ngoài dự liệu, hắn tuyệt đối là có thể chiến đấu với hai tên cấp độ thánh tử.
Diệp Tiêu Dao suy tính: "Ta phải sáng tạo thêm mấy môn công pháp mạnh hơn, nếu không Thái Huyền đệ tử chưa hẳn có thể cầm về tay top 1!"
"Không nguyện ý đi ra sao? Nếu đã như thế thì ta liền sớm cùng chư vị Thái Huyền đệ tử tranh tài một trận để buộc hắn đi ra!”
“Ta ngược lại rất muốn nhìn xem người có thể một bàn tay đánh bại Lý Linh là vị thần tiên nào!”
Tô Phong Lưu lộ ra ánh mắt khiếp người, khí thế càng ngày càng mạnh, liếc nhìn đám người Thái Huyền nói.
Về phần Diệp Tiêu Dao thì hắn trực tiếp không để ý đến.
Chỉ là một con cá ướp muối thì hắn có gì đáng để nhìn?
"Vãi cả lồng! Phiêu Miểu thánh tử phách lối như vậy sao?"
Đám Thái Huyền đệ tử cũng phát hỏa, nhao nhao xắn tay áo.
Mắt thấy là phải mở ra hỗn chiến, bỗng nhiên có hai bóng người từ bên ngoài đi vào.
"Các ngươi mất mặt còn chưa đủ à? Cút về hết cho ta!" Nghiêm Lăng Quân lạnh lùng quát.
Trong nháy mắt khí thế của Tô Phong Lưu đã bị nghiền nát.
Tô Phong Lưu trì trệ, buồn rầu lui ra phía sau.
"Ha ha ha ha, ta chỉ mới cùng Thanh Phong thánh chủ ôn chuyện một chút mà các ngươi đã náo ra động tĩnh lớn như vậy rồi à? Làm sao? Muốn tạo phản hả?" Tam Nhãn Chân Quân lườm đám Thái Huyền đệ tử một chút, nói.
Đám Thái Huyền đệ tử nhất thời tịt ngòi, vội vàng im miệng.
Sau đó hắn lại nhìn xem Lý Linh nằm hôn mê trên đất một chút.
Hắn ngửi thấy mùi nước tiểu khai rùm mà da mặt có chút co quắp.
Cuối cùng ánh mắt hắn nhìn về phía chưởng ấn cùng hố sâu kia.
"Không có vết tích chiến đấu kịch liệt, ra tay vô cùng gọn gàng! Thực lực này không dưới Linh cảnh trung hậu kỳ! Thái Huyền chúng ta từ lúc nào sinh ra một kẻ yêu nghiệt như thế?" Tam Nhãn Chân Quân ánh mắt chấn động, phi thường kinh ngạc tự hỏi.
Hắn rất hiểu rõ đám đệ tử mà mình mang tới, tất cả bọn hắn đều không khả năng này.
"Chân Quân ẩn tàng ngược lại là rất sâu, ta cũng không biết Thái Huyền vậy mà lại sinh ra một vị hậu bối có thực lực siêu quần như vậy.” Nghiêm Lăng Quân hai mắt lấp lóe, nói.
Sau đó hắn bỗng nhiên khẽ ồ lên một tiếng: "Ồ! Khí tức còn bị xóa sạch sẽ như thế, ngay cả ta cũng nhìn không ra! Hậu bối này có chút đồ vật nha!"
Hắn cũng không cho rằng người xuất thủ là Trảm Đạo cảnh hoặc là Hơp Đạo cảnh, bởi vì tiểu bối mâu thuẫn trưởng bối sẽ không nhúng tay vào.
Nghe vậy những người khác liền mở to hai mắt, Tô Phong Lưu càng là chấn kinh.
Ngay cả Nghiêm sư phụ cũng tìm không ra người ra tay sao?
"Việc này dừng ở đây đi!” Nghiêm Lăng Quân vung tay áo hô, sau đó liền đem Lý Linh mang đi.
Các đệ tử của Phiêu Miểu Tiên Cung cũng là ngượng ngùng rời đi, chỉ có Tô Phong Lưu còn quét mắt một vòng, hừ lạnh nói: "Đến thời điểm thi đấu ta không tin ngươi sẽ không thò đầu ra! Đến lúc đó ngươi và ta sẽ có một trận quyết chiến!"
Nói xong hắn liền bước nhanh rời đi.