Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Được được được.”
Nghiêm Lăng Quân rốt cục hãnh diện một phen, cười ha hả.
Tam Nhãn Chân Quân bên cạnh sắc mặt đều đen.
“Vị người thần bí của Thánh Địa Thái Huyền đến bây giờ còn chưa ra sao? Ngươi còn muốn làm rùa đen rút đầu ư?”
“Đi ra đánh với ta một trận!”
Tô Phong Lưu không có xuống lôi đài, nhìn chung quanh Thái Huyền đệ tử đông đảo với ánh mắt khiếp người.
Lúc trước hắn đáp ứng Lý Linh bắt người thần bí ra đánh một trận, hơn nữa chuyện Lý Linh bị đánh tè ra quần truyền đi xôn xao cần làm sáng tỏ, bởi vì mặt mũi Phiêu Miểu Tiên Cung bị tổn hại quá lớn.
“Đúng a, còn có tên kia một tát đánh cho Lý Linh tè ra quần đến bây giờ cũng chưa đi ra.”
“Người có thể đánh cho Lý Linh tè ra quần thì sức chiến đấu sẽ không yếu hơn Thánh Tử, chắc chắn hắn có thể đấu với Tô Phong Lưu.”
"Ta càng ngày càng tò mò vì Thái Huyền đệ tử nào có thể lên thì đều lên hết rồi, không thấy ai che dấu thực lực a!"
Trên khán đài, đệ tử của các Thánh Địa khác cũng chấn động tinh thần.
Quy Khư thánh tử, Nhật Nguyệt thánh tử, Đế Khâu thánh tử cùng mấy vị thánh tử khác càng là thần sắc khẽ động, lộ ra vẻ tò mò.
Về phần Lý Linh, khi nhắc tới người đã đánh hắn thì hàm răng hắn đều sắp bị hắn cắn nát.
Cả đời hắn nhục nhã a!
Chỉ có Diệp Tiêu Dao ở trên khán đài hơi nhíu mày lại.
“Tiểu tử, ngươi đánh thánh tử nhà ta gần như sắp chết mà ta còn lười so đo với ngươi.” Diệp Tiêu Dao liếc Tô Phong Lưu một cái, thản nhiên nói: "Có một số việc đừng nên quá mức.”
"Ngươi là Thái Huyền Tiểu Tổ chứ không phải Phiêu Miểu Tiểu Tổ, lông cũng không dài đủ mà dám nói ta là tiểu tử?" Tô Phong Lưu nhíu mày, bất mãn nói.
Lần này Thánh Địa hạng nhất bị đoạt đều là một tay Diệp Tiêu Dao nghịch chuyển, Tô Phong Lưu nào có sắc mặt tốt.
Hơn nữa Tô Phong Lưu thân mang tiên võ thần thể, cao ngạo đến cực điểm, dù thế nào hắn cũng sẽ không đối với một đứa trẻ tám tuổi tỏ ra tôn kính.
"Mặc dù ta không phải trưởng bối của ngươi, nhưng hiện tại đại hội đã kết thúc, ngươi còn muốn tìm Thánh Địa Thái Huyền chúng ta gây phiền toái là có ý gì?" Diệp Tiêu Dao liếc nhìn Nghiêm Lăng Quân, nói: "Lý Linh lúc trước tìm ta gây chuyện, hắn chịu nhục là tự hắn tìm, ta không tìm hắn phiền toái đã là không tệ rồi.”
Nghiêm Lăng Quân nghe vậy sắc mặt xanh mét, trừng mắt nhìn Diệp Tiêu Dao.
Trước mặt hắn nói đệ tử của hắn sai thì hắn còn nhịn được. Nhưng có thể đánh đệ tử của chứ không thể nhục nhã.

“Nếu đã nhục nhã chúng ta thì các ngươi phải trả giá một chút.” Tô Phong Lưu không nhường nhịn chút nào, nói.

Nghiêm Lăng Quân cũng không tiện nói gì, mà hắn cũng không cố kỵ nhiều như vậy.
“Trả giá sao? Thật là buồn cười!”
"Ta thấy ngươi bá đạo đã quen, đã đánh mất chính mình, vậy ta sẽ tẩy não cho ngươi!" Diệp Tiêu Dao trong lòng cũng có chút nổi giận, sắc mặt hắn lạnh như băng, nói.

Hắn chậm rãi đứng dậy, dọc theo bậc thang chậm rãi đi về phía trung tâm đấu trường.
“Như thế nào? Ngươi muốn động thủ với ta sao?” Tô Phong Lưu ngẩn ngơ, vẻ mặt quái dị, nhíu mày nói: "Ta thừa nhận ngộ tính của ngươi rất cao, nhưng ngộ tính là ngộ tính chứ không phải thực lực!"
Trong mắt hắn Diệp Tiêu Dao chỉ là Chân Huyền Cảnh.
Lời đồn Thái Huyền tiểu tổ nổi danh làm cá ướp muối, không thích tu hành.
Ba tháng cũng không tiến bộ bao nhiêu, thực lực còn không bằng một tên Thái Huyền đệ tử bình thường.
"Tiêu Dao sư đệ, thánh tử nhà ta quả thật cuồng vọng, nhưng người trẻ tuổi nên khó tránh khỏi, sau chuyện này ta sẽ thuyết giáo lại hắn.” Nghiêm Lăng Quân thở dài nói.
Ở đây không ai có thể nhìn thấu tu vi của Diệp Tiêu Dao, vì trong cơ thể hắn có một cỗ "Khí" thần diệu hộ thể, cho dù là thần mục của Nghiêm Lăng Quân cũng nhìn không thấu.
Nhưng cũng không ai cảm thấy ngoài ý muốn, vì Diệp Tiêu Dao thân là con một của Diệp gia, trên người có chí bảo hộ thể là chuyện đương nhiên.
“Tiêu Dao sư đệ, ngươi so đo với hắn làm gì, bỏ qua đi mà.” Thanh Phong thánh chủ cũng khuyên nhủ.

Hắn lo lắng Tô Phong Lưu ra tay không có chừng mực, nhỡ đâu đánh Diệp Tiêu Dao quá ác thì đừng nói Tứ Tổ Huyết Thần một mực đi theo Diệp Tiêu Dao, ngay cả đám Thái Huyền đệ tử kia cũng sẽ không có thiện cảm.
Diệp Tiêu Dao lại có ngộ tính nghịch thiên, có năng lực sáng tạo công pháp, tám đại thánh địa đều cần hắn để lấy chỗ tốt.
Sau đó đi tới Cửu Lê Phượng tộc Diệp Tiêu Dao cũng có thể dựa vào ngộ tính để chỉ điểm cho các thánh tử mà ứng đối vị Cổ hoàng tử kia.
“Bỏ qua sao? Hắn hết lần này đến lần khác tìm Thánh Địa Thái Huyền chúng ta gây phiền toái, nếu như ta lại nhượng bộ thì chúng ta quá để cho người ta khinh thường.”
“Người không biết phỏng chừng còn tưởng rằng Thánh Địa Thái Huyền chúng ta lấy được hạng nhất là thao tác ngầm, là chơi màn đen.”
Diệp Tiêu Dao chậm rãi bước lên lôi đài, nói.
Đừng nói về chuyện đó, quyền pháp cùng kiếm pháp mà hắn thôi diễn đã đến thời khắc mấu chốt, cũng cần có người làm đá mài để triệt để đại thành.

“He he he! Ngươi so với ta còn cuồng hơn! Nếu đã như thế thì ta sẽ thành toàn cho ngươi có cơ hội chiến với ta. Giải quyết xong ngươi ta lại tìm gia hỏa thần bí kia xử luôn.” Tô Phong Lưu cười lạnh nói, tay trái để sau lưng, tay phải vươn ra vẫy vẫy với Diệp Tiêu Dao.
“Mỗi người ra một chiêu như thế nào? Cho ngươi ra tay trước, nếu ngươi có thể phá vỡ phòng ngự của ta thì coi như ta thua.”
“Sau đó ta lại ra tay nhưng chỉ dung 3 thành công lực, nếu ngươi có thể ngăn cản thì cũng coi như ta thua.”
Tô Phong Lưu nói lời này cũng không có ý khinh thường Diệp Tiêu Dao.
Bởi vì 3 thành công lực của hắn ngay cả Chân Đan cảnh đỉnh phong đều không chịu đựng được, huống chi chỉ là Chân Huyền cảnh.