Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Giữa trưa, Chu phủ.
Hôm nay không phải ngày nghỉ, nhưng Chu huyện lệnh đã sớm rời nha môn, hồi phủ tận hưởng hương vị dịu dàng nơi phòng khuê.
Trời cao hoàng đế xa, ở cái huyện Thanh Cốc này, lão chính là "Thanh Thiên đại lão gia" nói một không hai, là phụ mẫu của hàng vạn bách tính!
Nhớ lại năm xưa khi còn nghèo hèn túng quẫn, lão nào có ngờ được lại có ngày vinh hoa phú quý như hôm nay? Đặc biệt là thê tử hiện giờ trở nên xinh đẹp động lòng người đến thế, ánh mắt đưa tình như nước, giọng nói nũng nịu tựa vùng sông nước Giang Nam, khiến lão đắm chìm không dứt ra nổi.
Chưa đầy một nén nhang, mây mưa trong phòng đã tan.
Chu huyện lệnh nằm bò trên giường thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa trên trán, trong lòng thầm nhủ: "Tuổi tác không buông tha người mà, hay là hôm nào đổi luôn 'thứ đó' đi cho rồi?"
"Hoặc là để đại ca giúp ta chọn một quả thận tốt hơn chút nữa..."
Lão bên này đang suy tính, thì bên kia phu nhân đang ngồi trước gương chải chuốt, chỉnh lại mái tóc mai rối bời, tô son điểm phấn xong liền ngẩn ngơ ngắm nhìn dung nhan mình trong gương đồng.
Sau khi bị "thay đầu", ban đầu mụ còn có chút sợ hãi, nhưng mỗi khi nhìn thấy gương mặt như hoa như ngọc trong gương, cảm nhận ánh mắt si mê của trượng phu, mụ lại càng chìm đắm vào đó. Đến giờ, mụ đã sớm quên mất hình dáng cũ của mình, ngược lại còn hết lòng chăm chút cho gương mặt này.
"Lão gia, vẫn là ngài nói đúng, sư đồ nhà Ngọc Chấn Thanh mấy ngày nay đều không có động tĩnh gì, xem ra là biết khó mà lui rồi."
Chu huyện lệnh rít một hơi thuốc lá sợi, khói tỏa mù mịt, mắt khẽ híp lại lộ vẻ đắc ý. Hung nhân Ngọc Chấn Thanh lừng lẫy thiên hạ, chẳng phải cũng bị lão vài câu nói làm cho khiếp vía đó sao?
"Hừ, cái đám hát âm hí này, nhìn thì có vẻ thần thần bí bí, thực chất cũng chẳng khác gì phường hát xướng. Trên đài thì hát điều tam trinh cửu liệt, trung hiếu nhân nghĩa, xuống đài rồi chẳng qua cũng chỉ là lũ xướng ca vô loài hạ đẳng mà thôi."
Nghe thấy lời này, huyện lệnh phu nhân theo bản năng nảy sinh một cảm giác chán ghét, đầu óc hơi choáng váng. Ngay khi mụ định lên tiếng, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
"Lão gia, không xong rồi! Có người ở trước nha môn đánh trống kêu oan, đã đánh suốt một khắc đồng hồ, bách tính đang kéo đến xem đông nghịt!"
Chu huyện lệnh bật dậy, ánh mắt lộ vẻ hung quang.
...
Tùng! Tùng! Tùng! Tùng!
Nơi nha môn, một bóng người tay cầm dùi trống, ra sức nện vào mặt trống lớn đặt trước cửa. Tiếng trống dồn dập như mưa sa thu hút không ít người đứng xem.
"Ngươi mau dừng tay lại, lão gia không có ở trong nha!"
"Thạch Đầu, vụ án của ngươi lão gia đã phán quyết xong rồi, giấy trắng mực đen rõ ràng, còn dám tới đây đánh trống, là do lần trước chịu gậy còn quá nhẹ sao?"
Đám quan sai thay nhau lên tiếng khuyên can, nhưng người nam nhân đánh trống kia coi như không nghe thấy, mắt trừng trừng nhìn mặt trống, dốc hết sức bình sinh mà nện, như muốn trút hết mọi oán khí trong lòng ra ngoài!
Vì xung quanh có dân chúng vây xem, quan sai cũng không tiện công nhiên dùng vũ lực, bởi luật pháp Đại Huyền quy định, phàm là có người đánh trống minh oan, huyện lệnh bắt buộc phải thăng đường công thẩm.
Thời gian trôi qua, huyện lệnh vẫn chưa xuất hiện, nhưng người đàn ông tên Thạch Đầu kia vẫn kiên trì đánh mãi, mồ hôi chảy ròng ròng ướt đẫm cả gạch xanh dưới chân.
Đây đã là lần thứ hai hắn đánh trống minh oan rồi.
Địa chủ Lý gia ở huyện Thanh Cốc, vì muốn chiếm đoạt ruộng tốt tổ truyền của nhà hắn, đã âm thầm sửa đổi biên lai vay tiền, tăng lãi suất lên gấp nhiều lần, tước đoạt toàn bộ ruộng đất, tổ trạch và trâu cày của nhà hắn. Cha hắn uất ức quá, khí huyết nghịch lưu mà chết tươi.
Sau đó hắn đánh trống kêu oan, nào ngờ Lý gia đã sớm hối lộ huyện lệnh, hắn bị đánh ba mươi đại bản ngay tại đường, còn bị què một chân. Trong lúc tuyệt vọng, hắn định thắt cổ tự tử, lại được một người bí ẩn cứu sống.
Người đó vận huyền bào, đeo mặt nạ tuồng, chỉ nói đúng hai câu:
"Muốn báo thù, hãy đánh trống trước nha môn vào giờ Ngọ ngày mai."
"Huyện lệnh không chết, tiếng trống không ngừng."
...
Tùng! Tùng! Tùng! Tùng...
Thạch Đầu chẳng thèm để ý đến ai, cứ nhìn trừng trừng vào mặt trống, ghi nhớ kỹ lời của người bí ẩn kia.
Hắn hận Lý lão gia, cũng hận lão Chu huyện lệnh đồng lõa một giuộc. Hắn coi mặt trống minh oan này chính là đầu lâu của hai kẻ đó mà nện xuống như phong ba bão táp.
Đúng lúc này, kiệu của huyện thái gia cuối cùng cũng lững thững đi tới.
Chu huyện lệnh vén rèm kiệu, ánh mắt âm trầm, quát lớn: "Đồ điêu dân to gan! Lần trước niệm tình ngươi mới tang cha nên ta đặc cách mở lượng khoan hồng, hôm nay lại dám tới quấy nhiễu công đường sao?"
"Bản quan công vụ quấn thân, thống lĩnh chính sự cả một huyện, lẽ nào ngày ngày đều phải dây dưa với hạng người như ngươi?"
"Người đâu, mau trói hắn lại cho ta!"
Có lời của Chu huyện lệnh, đám quan sai lập tức không còn kiêng dè. Một tên quan sai vung gậy thủy hỏa, nhắm thẳng vào cánh tay đang đánh trống của Thạch Đầu mà nện xuống.
Gã cười lạnh, lần trước gã đã "vô ý" đánh gãy một chân của Thạch Đầu, lần này gã nhắm thẳng vào khớp khuỷu tay. Phế đi cánh tay của ngươi, xem ngươi còn đánh trống thế nào được!