Hí Thần

Chương 64. Thiên Giới

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Như Trung Nguyên thấy đấy, chân phải của vi sư đúng là bị thọt, hơn nữa là bị đích thân Diêm Vương rút mất gân chân."

"Sư phụ, chẳng lẽ thật sự không chữa khỏi sao?" Lòng Chu Sinh đau nhói. Cùng là người xướng kịch âm, hắn quá hiểu điều này có ý nghĩa gì.

Đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục. Phải đổ bao nhiêu mồ hôi, chịu bao nhiêu khổ cực, bị đánh bao nhiêu roi mới luyện thành một thân công phu hảo hạng? Bao nhiêu năm tâm huyết và mồ hôi, một sớm tan thành mây khói.

"Những năm qua ta đã thử đủ mọi cách, còn đặc biệt đến bái phỏng Quỷ Y trong Âm Bách Gia. Nhưng kết quả tốt nhất cũng chỉ là đi đứng không trở ngại, một khi vận động mạnh là sẽ hiện nguyên hình."

Chu Sinh lặng thinh không nói. Thấy dáng vẻ sầu não của đồ đệ, Ngọc Chấn Thanh trái lại rất thản nhiên, lắc đầu cười:

"Giữ được cái mạng đã là nhờ Tổ sư gia phù hộ rồi, còn cái chân này..." Thần sắc ông có chút phức tạp, giọng nói vẫn nhẹ nhàng: "Mất thì thôi vậy."

"Ai bảo năm đó ta chọn hát vở kịch ấy chứ? Ta chỉ bị thọt một cái chân, còn những lão bằng hữu cùng diễn với ta... không một ai sống sót trở ra..."

Thần tình Ngọc Chấn Thanh trở nên cực kỳ phức tạp, có u buồn, có hoài niệm, có áy náy, có hận ý, nhưng cũng có một sự kiên định không nói nên lời. Chu Sinh chưa bao giờ thấy sư phụ thất thái như vậy.

"Sư phụ, rốt cuộc là vở kịch nào?"

Trước câu hỏi này, Ngọc Chấn Thanh im lặng hồi lâu, dường như chìm vào một ký ức xa xăm nào đó. Rất lâu sau, ông mới chậm rãi mở miệng.

"Tham Âm Sơn."

"Người dạy ta vở kịch này không phải sư tổ của ngươi, mà là... Bao Công trong ảo cảnh."

Gió lộng trăng mờ, miếu hoang nội dã.

Trước ngôi miếu Sơn Thần đã bỏ hoang từ lâu, lũ quạ chợt bay lên như thể bị kinh động bởi thứ gì đó, chúng lượn lờ kêu quạ quạ.

Hai bóng người chậm rãi hiện ra, phảng phất như bước ra từ một không gian khác, xuất hiện không một tiếng động trước miếu Sơn Thần.

Một người áo xanh tóc trắng, tinh thần quắc thước, chỉ là bước đi hơi khập khiễng; người kia áo huyền mặt ngọc, dáng dấp anh tuấn. Một già một trẻ đều mang khí độ bất phàm, chỉ là có chút phong trần mệt mỏi, trên mặt lộ rõ vẻ uể oải.

"Sư phụ, chúng ta đã ra khỏi Âm Dương lộ rồi sao?" Dù là lần thứ hai đi trên con đường thần kỳ này, Chu Sinh vẫn có chút kinh ngạc đánh giá xung quanh.

Sau khi Phán Quan rời đi, sư phụ dẫn hắn đi thêm nửa canh giờ trên Âm Dương lộ, sau đó kéo hắn nhảy xuống một vách núi. Không có cảm giác rơi tự do, cũng không bị gãy xương đứt gân, mà chỉ thấy hoa mắt một cái đã đứng trước ngôi miếu Sơn Thần đổ nát này.

Đây hẳn là một lối ra của Âm Dương lộ, nhưng dù hắn quan sát thế nào cũng không thấy nơi kết nối nằm ở đâu.

"Đừng tìm nữa, ngươi chưa xuất sư, không có tư cách 'mượn đường'. Trừ khi có người dẫn dắt, hoặc tu hành đến cảnh giới Âm Thần xuất khiếu, nếu không sẽ không tìm thấy con đường này đâu."

Ngọc Chấn Thanh đấm đấm chân phải, nói: "Đi tiếp chính là địa giới Giang Châu rồi. Chúng ta vào miếu nghỉ ngơi một đêm, chờ trời sáng rồi lên đường tiếp."

"Cái chân này, lâu ngày không vận động mạnh, cử động đột ngột đúng là có chút đau."

Chu Sinh nghe vậy vội đỡ sư phụ đi về phía miếu Sơn Thần. Đồng thời trong lòng thầm kinh ngạc, nên biết rằng huyện Thanh Cốc nằm ở Tịnh Châu, cách Giang Châu cả ngàn dặm, vậy mà giờ họ đã tới địa giới Giang Châu.

Bước qua ngưỡng cửa mục nát, hai người vào trong miếu. Chỉ thấy bốn bề mạng nhện giăng đầy, dưới đất cỏ dại mọc um tùm, pho tượng thần bằng đất nung mất gần nửa thân mình nhưng vẫn trợn mắt hung tợn, trông cực kỳ rợn người trong đêm tối.

Người thường nửa đêm tự nhiên chẳng dám đến nơi miếu hoang rừng sâu thế này, dù không có yêu ma quỷ quái cũng bị dọa cho khiếp vía. Nhưng đối với hai thầy trò họ, chuyện này chẳng đáng là bao.

Ngọc Chấn Thanh ngồi phịch xuống đất, cũng chẳng ngại bẩn, tựa lưng vào cột mà nghỉ ngơi, tay nhẹ nhàng xoa nắn chân phải.

"Sư phụ, để ta giúp người." Chu Sinh ngồi xổm xuống giúp sư phụ xoa bóp các huyệt đạo trên chân phải. Thấy sắc mặt sư phụ dịu đi đôi chút, lòng hắn mới nhẹ nhõm.

Từ nãy đến giờ, chân mày sư phụ không tự chủ được mà nhíu chặt, Chu Sinh biết sư phụ đang cắn răng chịu đựng cơn đau thấu xương.

Kiếp trước hắn từng đọc được những câu chuyện tương tự trong «Thái Bình Quảng Ký», kể rằng có vị âm quan đi đường đêm, dây cương xe ngựa bỗng đứt không thể đi tiếp, bèn lấy Sinh Tử Bộ ra tra xem, thấy gần đó có một phụ nhân nên rút gân lưng của bà ta làm dây cương. Âm quan hạ lệnh thuộc hạ rút gân lưng phụ nhân ấy, thay làm dây cương rồi đi tiếp. Đêm đó người phụ nhân kêu đau lưng suốt đêm, sáng hôm sau thì chết.

Gân cốt mạch lạc của con người nếu bị quỷ thần rút mất, nhìn bên ngoài không thấy vết thương nhưng bên trong thực chất đã mục nát khôn cùng. Sư phụ bị Diêm Vương rút gân chân mà bao năm qua vẫn đi đứng được đã là đạo hạnh thâm hậu lắm rồi, chỉ là nếu đấu pháp, e rằng đau đớn như dùi đâm vào xương, dao cắt vào thịt.

"Sư phụ, vở Tham Âm Sơn đó ——"

Chu Sinh muốn tìm hiểu thêm về vở kịch có thể chọc giận Diêm Vương kia, nhưng lời chưa dứt đã bị sư phụ nghiêm giọng ngắt lời.