Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Mẹ nó! Đây là pháp thuật gì?" Hổ Tử ngạc nhiên trừng to mắt, quả thực khó có thể tin.
Phải biết rằng, Lục Phi cũng không có kéo dây đỏ, là đồng tiền kia tự mình dựng lên.
“Đây không phải pháp thuật, là một loại bản năng. Tựa như đến cửa nhà, ai cũng có thể tìm được nhà mình, nó cũng sẽ tìm mộ của mình, chúng ta đi theo nó là được.”
Lục Phi vừa nói xong, đồng tiền tựa như bánh xe lăn về phía trước.
“Mau đuổi theo!”
Lục Phi tay cầm dây đỏ, đi theo đồng tiền.
Hổ Tử bất chấp chấn kinh, vội vàng mang theo hai con gà đuổi theo.
Đồng tiền một đường lăn qua mặt đất phủ kín cỏ dại và lá rụng, trực tiếp đi về một hướng.
Lục Phi nhìn về phía trước, đột nhiên dừng bước, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
“Tình huống sao rồi, làm sao đi về hướng thôn? Chẳng lẽ cổ mộ ở ngay trong thôn?”
“Không thể nào? Nào có người lại xây mộ phần ở cửa nhà mình, có thể là ở phía sau thôn hay không?" Hổ Tử nói.
“Chúng ta đổi phương hướng thử xem.”
Lục Phi dùng dây đỏ nhấc đồng tiền lên, vòng qua bên kia thôn, nhưng một màn quỷ dị đã xảy ra.
Đồng tiền vẫn lăn về phía thôn!
Lục Phi lại thử hai lần khác, nhưng bất kể đi theo hướng nào, đồng tiền đều hướng về thôn.
Phương hướng rõ ràng, không có một chút do dự.
“Xem ra mộ của nó ở trong thôn." Lục Phi cau mày.
"Chuyện này cũng quá quái lạ, xây mộ ở trong thôn nhà mình, không ngại xui xẻo sao! Người anh em Lục Phi, sẽ không có nhầm lẫn gì chứ?" Hổ Tử cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Cậu có thể nhầm vị trí nhà mình không?"
“Sẽ không.”
“Nó lại càng không.”
Lục Phi thu tiền lại, khoát tay chặn lại với Hổ Tử.
“Vào thôn xem tình hình trước đã.”
Hai người đi về phía thôn, ai ngờ còn chưa vào thôn, gà trống trong túi da rắn liền giãy dụa, miệng phát ra tiếng ùng ục bất an.
Cường độ giãy dụa to lớn, Hổ Tử thiếu chút nữa đã không bắt được.
"Đây lại là sao nữa, biết mình sắp bị ăn?"
Lục Phi suy nghĩ một chút, bảo Hổ Tử mở túi da rắn ra, nhổ ba cọng lông đuôi đen nhánh trên mình hai con gà trống.
“Người anh em Lục Phi, nhổ lông gà làm gì?" Hổ Tử tràn ngập tò mò.
"Có câu ngạn ngữ, gà trống vừa kêu, trời liền sáng, ở thời cổ đại mọi người đều cho rằng gà trống là chim dương, có thể xua tan bóng tối. Cho nên, lông đuôi gà trống có thể trừ tà." Lục Phi chia ba sợi lông đuôi cho Hổ Tử.
Nhắc tới cũng lạ, anh vừa nhổ lông xong, gà trống liền uể oải, không làm ầm ĩ nữa, giống như tinh khí thần bị nhổ đi.
“Tôi đoán thôn này có cổ quái, có thể là gà trống cảm ứng được cái gì đó, chúng ta phòng trước khỏi họa.”
"Tôi còn cho rằng, bảo bối trừ tà đều phải là đại sư cao tăng gì đó khai quang mới được, không nghĩ tới lông gà trống cũng có thể!" Hổ Tử bội phục sát đất, nhất thời cảm thấy tiêu hai trăm tệ rất đáng giá.
Nếu mua bùa bình an từ đại sư kia, không có hơn một ngàn tệ thì căn bản không mua được.
Hai người cất kỹ lông đuôi gà trống, mang theo gà trống yên tĩnh uể oải, đi vào thôn nhỏ trong núi sâu thẳm cổ xưa.
Cây cối trong thôn vô cùng rậm rạp, ánh sáng tựa hồ đều tối hơn bên ngoài một chút.
Nhà không nhiều lắm, vẫn là nhà gạch cũ nhất, phía sau cửa sổ vừa hẹp vừa nhỏ, lộ ra mấy đôi mắt vẩn đục, phòng bị đánh giá hai vị khách không mời mà đến này.
“Các người là ai vậy?”
Nương theo một giọng nói già nua, mấy ông già xanh xao vàng vọt đi ra, ngăn cản hai người.
Nhìn thấy diện mạo của bọn họ, Lục Phi và Hổ Tử không khỏi liếc nhau.
Vô luận cao thấp hay mập ốm, trên mặt, trên cổ, thậm chí ngay cả mu bàn tay cũng mọc ra những đốm đen lớn nhỏ không đồng nhất.
Thoạt nhìn vô cùng khiếp người.
“Ông à, chúng cháu tới tìm người." Đè nén kinh ngạc trong lòng, Lục Phi bày ra khuôn mặt tươi cười hiền lành.
“Tìm ai?" Dẫn đầu là một ông lão mặc áo Tôn Trung Sơn đã phai màu, chắp tay sau lưng, trên mặt già nua mang theo một cỗ uy nghiêm.
“Là một ông lão, ông ấy muốn bán đồ cổ cho chúng cháu, bảo chúng cháu tới thu.”
Lục Phi nháy mắt với Hổ Tử, Hổ Tử vội vàng đưa hai con gà trống qua.
“Tới vội quá, không mang theo quà gặp mặt, chút ý mọn, không thành kính ý.”
Các người già vừa nhìn thấy gà trống, con ngươi nhất thời run rẩy, trong đôi mắt già đục ngầu đều lộ ra ánh sáng, thái độ chợt thay đổi một trăm tám mươi độ.
“Hóa ra là hai ông chủ à, chúng tôi thật sự là chậm trễ, mau mời vào."
Ông lão cầm đầu là trưởng thôn, nhiệt tình đưa Lục Phi và Hổ Tử tới nhà mình, sai người nấu nước pha trà.
Lục Phi quan sát, trong thôn mặc dù có mấy chục người, nhưng tất cả đều là người già.
Từng người xanh xao vàng vọt, làn da già nua trải rộng đốm đen, thoạt nhìn vừa tang thương vừa dọa người.
Lục Phi còn chưa từng nghe nói qua bệnh di truyền cổ quái như vậy.
"Hai ông chủ muốn mua gì?" Trưởng thôn nhìn hai người trẻ tuổi xa lạ, thái độ hết sức ôn hòa hỏi.
Lục Phi thử thăm dò: "Nghe nói các ông có cổ mộ, bên trong có không ít đồ tốt.”
"Những thứ kia đều là người ngoài nói lung tung, loại thôn nhỏ như chúng tôi lấy đâu ra cổ mộ? Chính là có mấy món đồ cũ do lão tổ tông truyền lại mà thôi." Trưởng thôn khoát tay.
“Chỉ cần là hàng thật, đồ cũ cũng được." Lục Phi ứng phó trưởng thôn, bỏ tay vào túi áo, sờ được đồng tiền kia.
Không biết chuyện gì xảy ra, sau khi đến thôn, đồng tiền ngược lại an tĩnh lại.
"Thật ngại quá, ông chủ nhỏ, đồ tổ truyền chúng tôi không muốn bán." Trưởng thôn cười cười xin lỗi, "Không biết là ai nói với cậu muốn bán đồ cổ?"
Hổ Tử vội nói: "Một ông lão, mặc quần áo vải đen, trên cổ có một vết đen thật lớn.”
Vừa rồi anh ta cũng nhìn qua, không thấy ông già đã bán đồng tiền cho mình.
“Nghe sao giống lão Tứ thế? Nhưng không thể nào." Trưởng thôn cùng những người khác liếc nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ kỳ quái.
“Lão Tứ đã chết nửa tháng rồi......”
“Không thể nào! Tuần trước tôi mới gặp ông ta, cái người đã chết kia khẳng định không phải ông ta." Hổ Tử lắc đầu lớn tiếng nói.
Nghe anh ta nói như vậy, trưởng thôn và mấy người già khác cũng không chịu nổi, nghi hoặc nói: "Đừng thấy chúng tôi đều có ban, trên cổ có nhiều ban cũng chỉ có lão Tứ. Di ảnh của hắn để ở nhà, nếu không tôi dẫn các cậu đi xem một chút?"
“Được!”
Lúc này, Lục Phi và Hổ Tử liền đi theo trưởng thôn, đến nhà lão Tứ.
Trong căn nhà đất tối tăm đơn sơ, một tấm di ảnh đen trắng đặt trên tủ.
Hổ Tử tiến lên nhìn, trong khung ảnh, ông lão gầy gò mặt không chút thay đổi. Tuy rằng chỉ lộ ra một nửa cái cổ, nhưng vẫn nhìn ra được vết đen lớn.
“Chính là ông ta!”
Đồng tử Hổ Tử co rút lại, cả người phát lạnh.
Một người đã chết, còn bán đồ cho anh ta kiểu gì?
Chẳng lẽ lúc ấy anh ta đã gặp quỷ?!
Đây chính là gặp lúc ban ngày đấy!
Mấy người già hai mặt nhìn nhau.
Một lát sau, trưởng thôn nặng nề thở dài, nói: "Lão Tứ chỉ sợ là nuốt không trôi cục tức kia rồi! Ông ta vốn dĩ là làm ầm lên đòi bán đi đồ do lão tổ tông để lại, tôi không đồng ý, không nghĩ tới..."
Sau đó, ông ta liền xin lỗi Lục Phi và Hổ Tử.
“Xin lỗi, hai ông chủ nhỏ, chúng tôi không nghĩ tới sau khi chết ông ta còn không yên tĩnh.”
Hổ Tử hoang mang lo sợ, nhìn Lục Phi cầu giúp đỡ: "Làm sao bây giờ?”
Lục Phi cũng cảm giác đầu óc có chút loạn, suy nghĩ một chút, nói: "Trưởng thôn, ông xem như vậy có được hay không? Chúng cháu đi đến trước mộ ông ấy thắp nén nhang, xin ông ấy an nghỉ, về sau cũng đừng tìm chúng cháu nữa.”