Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Dẫn đường!”
Lục Phi đẩy ông lão Triệu một cái.
Ông lão Triệu nghiêng ngả lảo đảo, dẫn hai người chạy đến phía sau căn nhà, dùng chân đá một tấm ván ở góc tường.
Tấm ván kia nhếch lên, Lục Phi dời đi, vách tường lộ ra một lỗ nhỏ cao một mét.
Bên ngoài là cỏ dại sâu đến thắt lưng.
“Đây là cái lỗ mà những người đó đã đào để trốn thoát.”
Ông lão Triệu bò vào như một con sâu, nhìn ra được vì chạy ra, ông vô cùng liều mạng.
Lục Phi và Hổ Tử theo sát phía sau.
Trưởng thôn và đám người già đã đuổi tới.
“Đứng lại! Đứng lại......”
Tiếng rít gào của thôn dân ở phía sau, Lục Phi và Hổ Tử đi theo ông lão Triệu vừa lăn vừa bò, một hơi chạy ra thật xa, thẳng đến khi không nhìn thấy đèn đuốc của thôn Hoàng Giác, mới dừng lại thở dốc.
Gió núi thổi qua, mơ hồ có thể nghe được một ít tiếng tru không cam lòng từ phương hướng thôn truyền đến, giống như dã thú, khiến người ta hết hồn hết vía.
Mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo, sau lưng Lục Phi lạnh lẽo.
Hổ Tử lấy tay chống lấy thân cây, lòng còn sợ hãi mà mắng: "Mẹ nó cái thôn ăn thịt, tôi thấy gọi là thôn Thực Nhân còn tạm được..."
“Hổ Tử!" Bỗng nhiên giọng điệu của Lục Phi không đúng lắm gọi anh ta một tiếng, kéo cánh tay anh ta, đề phòng rời xa ông lão Triệu.
“Sao vậy?" Hổ Tử trong lòng trầm xuống, nhìn về phía ông lão Triệu.
Ông lão Triệu còng lưng đứng ở trong cỏ dại, dưới ánh đèn pin mờ tối, gò má của ông ta lõm xuống thật sâu, bụng lại giống như thổi bong bóng phồng lên.
Ngạ Quỷ Sát phát tác rồi!
Ông lão Triệu mở miệng đầy nếp nhăn, nước miếng tích tích đáp đáp theo khóe miệng chảy xuống, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm hai người.
Ngay sau đó, phát ra một tiếng tru khiếp người, miệng há to răng nanh đánh về phía hai người.
Hai người thác thân tránh ra.
Hai tay ông lão Triệu bị trói ở phía sau.
Lục Phi tiến lên, một cước đạp lên lưng ông ta, gắt gao ngăn không cho ông ta đứng lên.
“Hổ Tử, mau tới hỗ trợ!”
Lục Phi lấy ra sợi dây lúc trước trói ông lão Triệu, cùng Hổ Tử ba chân bốn cẳng, lần nữa trói lại lão già khô gầy này.
Ông lão Triệu giống như con cá sắp chết, liều mạng giãy dụa, trong cổ họng phát ra tiếng kêu quái dị mơ hồ không rõ.
Lục Phi rắc một ít tro hương vào miệng ông ta, lại dùng ba cọng lông gà trống đen nhánh đâm thủng mi tâm và huyệt thái dương trái phải của ông ta, chảy ra không ít máu đen, ông ta mới chậm rãi yên tĩnh lại.
“Người anh em Lục Phi, tối nay tôi sẽ không phát tác chứ?”
Hổ Tử nhìn ông lão Triệu người không ra người quỷ không ra quỷ, mới biết được mình bị quỷ chết đói nhập vào thân thể là bộ dáng khủng bố gì. Trước đây phần nhiều là nỗi đau bị tra tấn, bây giờ nhiều hơn là nỗi sợ hãi.
Anh ta không dám tưởng tượng, nếu như không tìm đến Lục Phi, mình thật sự đi cắn người sẽ có hậu quả gì...
“Chắc là không, tác dụng của nước bùa có thể duy trì liên tục ba ngày." Lục Phi cũng không dám cam đoan trăm phần trăm.
"Nếu không, cậu cũng trói tôi lại đi, tôi tình nguyện chết, cũng không muốn đi ăn thịt người..." Nghĩ đến đây, Hổ Tử cũng cảm giác một trận không nhịn được buồn nôn.
“Cậu còn có thể nghĩ như vậy, chứng tỏ cậu rất tỉnh táo, không có việc gì đâu." Lục Phi an ủi, “Nếu cậu thật sự sợ hãi, hãy cầm lấy lông gà trống, đồ chơi kia trừ tà, đối với tà vật cũng có tác dụng áp chế.”
“Được!”
Hổ Tử vội vàng không ngừng nắm lông gà trống ở trong tay, không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, anh ta thật sự cảm giác khá hơn không ít.
Đợi một hồi, Hổ Tử thấy mình vẫn rất tỉnh táo, tâm tình lúc này mới thả lỏng.
“Người anh em Lục Phi, lão già chết tiệt này xử lý thế nào?”
“Chờ sau khi giải xong Ngạ Quỷ Sát, ông ta cũng có thể khôi phục bình thường." Lục Phi nói, "Nhưng buổi tối không thể giải sát, nếu không đồ bẩn sẽ liều mạng anh chết tôi sống với chúng ta, phải đợi đến hừng đông mới được.”
“Đây không phải là tự dưng được lợi cho ông ta sao?" Hổ Tử rất không cam lòng.
“Muốn làm thế nào thì tự cậu quyết định, tôi chỉ phụ trách thu tà vật." Lục Phi tìm một chỗ coi như khô ráo ngồi xuống nghỉ ngơi.
Anh mạo hiểm chạy chuyến này, cũng không phải là vì giúp ai báo thù. Cửa hiệu Tà chỉ phụ trách giải quyết phiền toái tà vật mang đến cho khách hàng, những thứ khác thì mặc kệ.
Hổ Tử không nói gì nữa, thỉnh thoảng đưa ánh mắt sang nhìn ông lão Triệu bất tỉnh nhân sự.
Một đêm này rốt cục trôi qua.
Khi ánh mặt trời chiếu vào núi rừng, Lục Phi liền lấy ra đồng tiền quỷ đói kia, cùng với phần đất mộ đã lấy được, còn có một bình dầu ăn đã chuẩn bị sẵn.
Trước tiên vùi tiền quỷ đói vào trong đất mộ, sau đó rắc dầu ăn lên, chờ sau khi dầu thấm ướt đất, đem ra ánh mặt trời phơi nắng.
Xì xì xì.
Đất sôi trào lên, phát ra tiếng vang như chảo dầu sôi, bốc lên từng trận khói đen.
Đợi đến khi khói đen tản đi, Lục Phi lấy đồng tiền từ trong đất ra, dùng khăn giấy lau sạch sẽ, đặt dưới ánh mặt trời nhìn một chút, lộ ra nụ cười thật to.
“Thành công rồi!”
“Vậy là đã hóa giải?" Trên mặt Hổ Tử có một tia giật mình, Ngạ Quỷ Sát tra tấn anh ta sống không bằng chết, lại dễ dàng bị Lục Phi hóa giải như vậy?
“Bây giờ tôi có thể cam đoan 100%, cậu không sao rồi!" Lục Phi vỗ vỗ vai anh ta.
Hổ Tử vội vàng dùng đầu lưỡi liếm liếm khoang miệng phía trên, phát hiện những chiếc răng nanh mọc ra nhiều kia đều không còn nữa, giờ phút này đắm chìm ở dưới ánh mặt trời, nhất thời có loại một lần nữa làm người kích động.
“Người anh em Lục Phi, cậu thật tuyệt!" Anh ta bội phục Lục Phi sát đất.
Sau đó, nhìn về phía ông lão Triệu trên mặt đất, ánh mắt lạnh xuống.
“Vậy có phải ông ta cũng giống như vậy hay không?”
“Đúng vậy.”
“Toàn bộ người của thôn Hoàng Giác thì sao?”
“Cũng thế.”
Hổ Tử hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm ông lão Triệu, trầm giọng nói: "Người anh em Lục Phi, giết người thì tôi không làm được, nhưng để cho tôi cứ như vậy quên đi, tôi càng không làm được, phiền cậu chờ tôi một lát.”
“Được." Lục Phi gật đầu, tuy tò mò nhưng vẫn không hỏi Hổ Tử rốt cuộc muốn làm gì.
Hổ Tử xách chân ông lão Triệu lên, kéo ông ta lê lết đi về phía thôn Hoàng Giác ở lưng chừng núi, bóng dáng cao lớn dần dần bị cây cối bao phủ.
Lão già kia rất xấu xa, Lục Phi cũng sẽ không thông cảm với ông ta.
Lục Phi ngồi dưới gốc cây đại thụ, đánh giá đồng tiền quỷ đói kia, tâm tình có chút phức tạp.
Đằng sau một đồng tiền nho nhỏ, lại cất giấu nhiều mạng người và tội ác như vậy.
“Không biết người được gọi là đại sư kia là ai.”
Anh nhớ lại lời của ông lão Triệu, luôn cảm thấy cách làm của đại sư kia, là đang dùng người của thôn Hoàng Giác để nuôi tiền quỷ đói.
Chủ ý hiến tế người sống là đại sư đưa ra, tiền áp khẩu cũng là đại sư cho thả.
Người đó nuôi tiền quỷ đói để làm gì?
“Quản làm gì, cũng không liên quan đến mình, dù sao tiền này là của mình.”
Lục Phi nghĩ mãi không ra, dứt khoát lắc lắc đầu, ném nghi hoặc ra sau đầu, vui vẻ nhìn đồng tiền này.
Sát khí đã hóa giải, tiền quỷ đói sẽ không thể hại người nữa, nhưng cũng có giá trị đặc biệt của nó.
Hai tiếng sau.
Hổ Tử từ trên núi trở về.
Cả người anh ta mệt mỏi, nhưng vẻ mặt lại mang theo một tia thống khoái báo thù lớn.
Lục Phi không hỏi anh ta đã làm gì.
Hai người tìm được xe tải, một lòng chỉ muốn về nhà chạy về Giang Thành.
Trong hiệu cầm đồ.
"Hổ Tử, miếng tiền quỷ đói này cậy muốn cầm như thế nào? Cầm bao nhiêu tiền?" Lục Phi lấy ra biên lai cầm đồ và bút.
“Sao tôi lại không biết xấu hổ mà lấy tiền của cậu chứ?" Hổ Tử xua tay.
“Đây là quy củ, cầm hay bán, giá bao nhiêu?" Lục Phi nghiêm trang.
Hổ Tử gãi gãi đầu, nghĩ một hồi, lộ ra nụ cười nói: "Tôi nghe nói cửa hiệu Tà có thể biến tà vật thành bảo bối, đồ chơi này bán ra bên ngoài, có thể bán bao nhiêu tiền?"