Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Cống hương từ từ nhả khói xanh, trong lư hương tích đầy tàn nhang, đồ cúng đều là thức ăn tươi ngon.
Hiển nhiên mỗi ngày người Tô gia đều tế bái tượng thần này, rất là thành kính.
Nhưng tượng thần bị vải đỏ che kín mít, dưới vải lộ ra hình dáng kỳ quái, nhìn không ra rốt cuộc là cái gì.
“Xin hỏi đây là thần gì?”
Lục Phi hỏi quản gia, lại phát hiện quản gia căn bản không đi vào, chỉ ngoan ngoãn đứng ở ngoài cửa.
“Đây là Phật Mẫu ôm tài, là lão gia mời từ một thần miếu ở Nam Dương tới, vô cùng tôn quý.”
“Phật Mẫu ôm tài? Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói." Lục Phi mới tiếp xúc qua hai món tà vật, bản địa còn chưa biết rõ, ở bên Nam Dương kia lại càng không quen.
Có điều cái tên này, vừa nghe chính là cầu tài.
"Làm sao các người xác định, người trong nhà gặp chuyện không may có liên quan đến Phật Mẫu..." Lục Phi muốn hỏi rõ ràng hơn.
“Ngừng!”
Sắc mặt quản gia đột nhiên đại biến ngắt lời anh, sợ hãi nhìn thoáng qua tượng thần, nghiêm túc nói: "Khách nhân, trước Phật Mẫu đường, xin chú ý lời nói. Lúc thăm viếng, lại càng không nên động vào vải đỏ, bằng không, đụng vào Phật Mẫu, tự gánh lấy hậu quả!”
Ông ta tựa như sợ nói sai cái gì đó, vô cùng kiêng kị.
Trong lòng Lục Phi hơi lộp bộp.
Chẳng lẽ, tượng thần kia có thể nghe thấy?
“Về phần chuyện trong nhà đến tột cùng như thế nào, phải xem bản lĩnh của hai vị." Quản gia nói như ám chỉ.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ chú ý." Lục Phi cẩn thận nói.
“Như vậy hai vị, mời.”
Quản gia làm thủ thế mời, sau đó đóng cửa lại.
Phòng khách to như vậy lập tức u ám hẳn lên.
Trên bàn thờ hai bát hương khói chập chờn, tượng thần bị vải đỏ bao phủ càng âm trầm thần bí.
“Đậu má, đóng cửa làm gì?" Lưu Phú Quý hoảng sợ, thân hình mập mạp vội vàng tới gần Lục Phi.
Cửa sổ đóng chặt, rèm cửa sổ thật dày được kéo lên, trong đại sảnh rõ ràng kín không kẽ hở, lại luôn có một cỗ khí lạnh ở phía sau hai người bắt đầu phun trào.
Hai người lấy can đảm, đi về phía Phật Mẫu.
"Ông chủ tiểu Lục, nghe nói ông nội cậu có bản lĩnh cách vật giám bảo, nhất định là cậu cũng biết nhỉ?" Mắt Lưu Phú Quý lom lom nhìn Lục Phi.
“Chú yên tâm, cháu không có.”
Lục Phi không có tâm tư trấn an ông ta.
Anh phát hiện mình mỗi bước đi về phía trước, cũng cảm giác được một cỗ áp lực khó có thể nói rõ.
Dường như trong vô hình, có một loại lực lượng đang ngăn cản anh.
Càng tới gần Phật Mẫu, loại áp lực này lại càng rõ ràng, rõ ràng đến ngay cả Lưu Phú Quý cũng cảm giác được.
"Nguy rồi, có phải Phật Mẫu kia đã cảm nhân được cái gì hay không?" Lưu Phú Quý hạ giọng giống như ăn trộm, cẩn thận nói.
“Đừng hoảng hốt, chúng ta đâu có làm chuyện gì bất kính.”
Lục Phi giữ bình tĩnh, đi tới trước bàn thờ.
Thời điểm này, cho dù là trong lòng hoảng hốt cũng không thể biểu hiện ra ngoài.
Mặc kệ đối mặt tà vật hay là tà thần, đều không thể rụt rè, nếu không sẽ bị chúng nó dễ dàng nắm thóp.
Hàn khí âm lãnh nhè nhẹ từ trong vải đỏ phả ra, Phật Mẫu rõ ràng chỉ cao bằng nửa người, nhưng ở trên bàn thờ lại làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách cao cao tại thượng.
Lục Phi muốn ngẩng đầu đánh giá, lại cảm giác đầu và bả vai của mình đặc biệt nặng nề, giống như bị thứ gì đó đè ép, thắt lưng không tự chủ được cong xuống.
Lưu Phú Quý càng lố hơn, mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu toát ra từ trán, chân bụng không ngừng run rẩy, tựa hồ sắp đứng không vững.
Uy áp của Phật Mẫu lợi hại như vậy, chẳng lẽ thật sự là thần gì ở Nam Dương?
Không đúng!
Lục Phi cảm nhận được sự lạnh lẽo trên người.
Loại lạnh âm trầm thấu xương này, rõ ràng là âm khí!
Âm khí áp dương hỏa!
Cho dù thần của Nam Dương có khác biệt, tản mát ra cũng không thể là khí âm tà được.
Không thể cúi đầu trước tà ma.
Nếu không, dương hỏa yếu, vận thế thấp, không phải sinh bệnh, thì chính là xui xẻo.
Nghĩ vậy, Lục Phi hạ quyết tâm, mang theo cảm giác áp bách âm lãnh kia, cắn răng ngẩng đầu lên.
Nhưng theo đó, là một cỗ áp lực càng thêm trầm trọng, hình như nặng ngàn cân.
Lỗ tai Lục Phi ù một tiếng, da đầu giống như nổ tung, hình ảnh trước mắt vặn vẹo, tượng Phật Mẫu chuyển động giống như kính vạn hoa.
Trời đất quay cuồng.
Đúng lúc này, đột nhiên anh cảm thấy trước ngực nóng lên, một vệt kim quang hiện lên ở trên người anh, mạnh mẽ đẩy áp lực kia trở về.
Áp lực trong nháy mắt tiêu tán.
Ánh nến lay động, vải đỏ bao phủ tượng thần đong đưa hai cái, mơ hồ tựa như có một cái đuôi màu đen hiện lên.
Tấm vải đỏ nhanh chóng rũ xuống, giống như bị che bởi một bàn tay vô hình.
Trái tim của Lục Phi kịch liệt nhảy lên.
Bùa trừ tà trên ngực hóa thành tro tàn.
Nghe nói tà vật phải đối mặt hôm nay có thể là tà thần ở Nam Dương, trước khi xuất phát anh đã cầm một lá bùa trừ tà của đạo gia mang theo trên người, phòng ngừa rủi ro.
Không nghĩ tới, nhanh như vậy đã dùng tới.
Cái đồ bỏ Phật Mẫu ôm tài này, rất tà tính!
Lục Phi ngay cả bộ mặt thật của nó cũng không nhìn thấy, thiếu chút bị nó hại.
Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, Lưu Phú Quý chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua, cảm giác lạnh lẽo đè lên người đột nhiên biến mất, căn bản không biết là chuyện gì xảy ra.
“Tình huống vừa rồi là sao vậy?”
Ông ta lau mồ hôi trên mặt, mờ mịt nhìn về phía Lục Phi.
Chỉ thấy Lục Phi đứng thẳng tắp, nhìn thẳng tượng thần kia, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng không có vẻ sợ hãi.
“Chẳng lẽ vừa rồi mình bị ảo giác?”
Lưu Phú Quý càng thêm mê mang.
Có điều tượng thần bị vải đỏ bao phủ kia, tựa hồ càng thêm âm trầm, làm cho trong lòng ông không ngừng run rẩy.
“Lục Phi, chúng ta nhanh dâng hương xong rồi ra ngoài đi.”
Ông ta nhỏ giọng nói, vươn bàn tay mập mạp ra lấy hương nến trên bàn thờ.
"Thần Phật trong nước còn chưa bái xong, nào có đạo lý bái nước ngoài?" Nhưng Lục Phi lại không động đậy, thoạt nhìn hoàn toàn không có ý bái lạy.
Bàn tay mập mạp của Lưu Phú Quý dừng một chút, không lấy hương nữa, vội vàng nhỏ giọng hỏi: "Cháu nhìn ra cái gì?"
“Cháu không có mắt nhìn thấu, cháu có thể nhìn ra cái gì?" Lục Phi nhún vai.
“Ôi, cháu chớ vòng vo với chú? Nói mau nói mau." Lưu Phú Quý gấp đến độ lại toát một tầng mồ hôi, trong lòng ông cảm giác Phật Mẫu này rất tà môn, lo lắng sau khi thăm viếng cũng sẽ giống như người Tô gia gặp chuyện không may.
Nhưng lại sợ đến trước công đường mà không bái, đắc tội Phật Mẫu, sẽ càng thêm xui xẻo.
“Rốt cuộc bái hay không bái đây, cháu nói rõ ràng với chú đi.”
“Dù sao cửa hiệu Tà của chúng cháu cũng không có thói quen bái thần." Lục Phi thản nhiên nói.
“Được, chú hiểu rồi." Lưu Phú Quý cắn răng một cái, hạ quyết tâm, Lục Phi làm gì thì ông cũng làm theo.
Ông ta có thể ở phố đồ cổ buôn bán nhiều năm như vậy, am hiểu sâu sắc một đạo lý.
Đối với chuyện mình không hiểu, phải nghe theo ý kiến của nhân viên chuyên nghiệp, ngàn vạn lần không thể bảo thủ tùy hứng làm bậy.
“Cháu thấy thế nào? Hay là chúng ta ra ngoài nói tỉ mỉ." Ông một phút cũng không muốn ở đây lâu.
“Đi thôi, không có gì để xem." Lục Phi gật đầu.
Anh đã xác định Phật Mẫu này là một tà vật, nhưng quản gia lại không cho xốc vải đỏ lên, ở lâu ngược lại nguy hiểm.
Hai người bước nhanh rời đi.
Lúc này, cửa phòng khách đột nhiên mở ra, ngoài cửa cũng có hai người.
Bốn mắt, mắt to nhìn mắt nhỏ.
"Các người là ai, vì sao lại ở Phật đường nhà tôi?" Ngoài cửa, một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc xa xỉ, lớn tiếng quát.
Lưu Phú Quý nhận ra người này, lập tức bày ra nụ cười, tiến lên lấy lòng nói: "Cậu Tô, tôi là lão Lưu mà, là Tô đổng bảo chúng tôi tới.”