Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lưu Phú Quý lập tức hiểu ý, cười nói: "Thật ra chúng tôi đều hiểu tâm tình của Tô đổng, khẳng định cảm tạ ông chủ tiểu Lục còn không kịp. Nhưng đây là quy củ của cửa hiệu Tà, buôn bán với cửa hiệu Tà, phải cầm cố. Về phần giá cả, không cần quá để ý, có một con số là được.”

Tô Lập Quốc suy nghĩ một hồi, nghiêm túc nói: "Chín mươi chín như thế nào? Nước đầy thì đủ, trăng tròn thì lỗ, tôi hy vọng cửa hiệu Tà vĩnh viễn phát triển không ngừng!"

“Cảm ơn Tô đổng! Phần chúc phúc này, tôi nhận!" Lục Phi nhanh chóng viết xong biên lai.

Chữ ký của Tô Lập Quốc long phi phượng vũ, âm vang hữu lực.

Biên lai cầm đồ chia làm hai bản.

Thanh toán.

Giao dịch xong!

“Tô đổng, chuyện của tôi làm xong rồi, chắc hẳn trong nhà ông còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, tôi sẽ không quấy rầy nhiều nữa." Lục Phi đứng dậy cáo từ.

Lưu Phú Quý tuy rằng còn muốn cùng Tô Lập Quốc bắt chuyện thêm một hồi, cũng chỉ đành đứng lên theo.

“Ông chủ Lục có vội lắm không?” Không ngại thì nán lại thêm một chút, buổi tối cùng nhau dùng cơm?" Tô Lập Quốc thành khẩn giữ lại, “Cậu đã cứu vớt toàn bộ Tô gia, chúng tôi còn chưa kịp cảm tạ cậu hẳn hoi.”

“Tô tổng nói gì thế, tôi cũng chỉ làm việc tôi phải làm." Lục Phi cũng không thèm để ý cười cười, từ chối ý tốt của đối phương. Tà vật đã tới tay, anh đang vội vã quay về tiệm cầm đồ.

Tô Lập Quốc có chút ngạc nhiên.

Phải biết rằng, Giang Thành có bao nhiêu người muốn vót nhọn cả đầu để trèo lên Tô gia bọn họ. Ăn cơm với Tô Lập Quốc ông, là cơ hội bao nhiêu người cầu mà không được.

Ví dụ như Lưu Phú Quý.

Nhưng Lục Phi cư nhiên bình bình đạm đạm, không có bất kỳ ý kết giao nào, tựa hồ từ đầu tới cuối đều chỉ vì một vụ làm ăn mà đến.

Không kiêu ngạo không siểm nịnh, vinh nhục không sợ hãi!

Tô Lập Quốc lại càng nhìn Lục Phi với cặp mắt khác xưa, thấy không giữ được, liền tự mình đưa Lục Phi và Lưu Phú Quý ra cửa.

Lúc này, quản gia tới nhắc nhở.

"Lão gia, con gà trống và mèo đen kia nên xử lý như thế nào?"

Tô Lập Quốc nhìn về phía Lục Phi.

“Đều là sinh vật có thể trừ tà, nếu Tô đổng không chê, có thể nuôi làm hai linh vật." Lục Phi thuận miệng nói.

“Được, vậy nuôi đi! Lão Trương, ông đi chuẩn bị nơi ở và lương thực đi.”

“Vâng.”

Tô Lập Quốc đưa hai người ra ngoài cửa, lại dặn tài xế đưa bọn họ về phố đồ cổ.

“Ông chủ tiểu Lục, chờ người nhà tôi bình phục sẽ cùng đi bái tạ cậu, đến lúc đó cậu nhất định phải đến dự đấy.”

“Được.”

Xe sang trọng lái ra viện lạc thật lớn, lái ra khỏi khu biệt thự thật lớn.

Nửa giờ sau.

Hai người xuống xe ở ngã tư phố đồ cổ.

Tài xế cũng xuống, cung kính đưa hai người đến cửa hiệu cầm đồ.

Dọc theo đường đi, lại dẫn tới không ít ánh mắt.

"Lão Vương, ông cũng đang tản bộ à, lão Đinh ông đi nhập hàng à... Ôi, sao các người biết tôi về từ Tô gia thế... Hại, không có gì, không có gì, chỉ là bàn chuyện làm ăn nhỏ với Tô đổng thôi..."

Cả đoạn đường Lưu Phú Quý gặp người liền chào hỏi, sợ người khác không biết.

Lục Phi thầm buồn cười.

Một tài xế đi cùng có cái gì mà đắc ý, nhìn chút tiền đồ của ông ta kìa.

Mở cửa, trở lại tiệm cầm đồ.

Lưu Phú Quý đi theo vào, mặt đầy gió xuân đắc ý, vui rạo rực nói: "Anh em tiểu Lục, vừa rồi cậu không thấy vẻ mặt của lão Vương đâu, tròng mắt sắp trừng ra..."

“Tô gia rất lợi hại sao?" Lục Phi thờ ơ, kéo ba lô ra, cẩn thận lấy da rắn ra, đặt ở trên quầy cẩn thận quan sát.

“Cậu không biết sao? Đây chính là một trong tam đại gia tộc của Giang Thành chúng ta đấy, ngoại trừ Tô gia, còn có Đường gia, Thượng Quan gia, bất kể là ôm đùi của ai trong bọn họ, đều có thể cất cánh!"

Lưu Phú Quý hưng phấn ước mơ.

“Anh em tiểu Lục, chỉ cần có Tô gia làm chỗ dựa vững chắc, về sau chúng ta liền phát đạt......”

“Chú yên tĩnh một chút đi! Cháu là đi thu tà vật, không phải tìm chỗ dựa. Cửa hiệu Tà của chúng cháu, không cần loại chỗ dựa này." Lục Phi liếc Lưu Phú Quý một cái.

Tô gia có tiền có thế đi nữa, đối với anh mà nói, cũng chỉ là một vị khách cầm đồ tà vật mà thôi. Có thể giao hảo, nhưng không nịnh bợ theo chế độ.

Anh đeo găng tay, cầm từng đoạn da rắn lên triển khai kiểm tra.

Da rắn cuộn thành một vòng, nhìn như không có bao nhiêu, thật ra rất dài, ước chừng hơn mười mét.

Chỗ rộng nhất to bằng miệng bát, là một con mãng xà.

Cụ thể là chủng loại gì, thì không biết được.

“Đúng đúng đúng, cửa hiệu Tà dĩ nhiên là không tầm thường! Nói không chừng có một ngày, các đại gia tộc muốn tìm cửa hiệu Tà làm chỗ dựa vững chắc ấy chứ.”

Lưu Phú Quý nịnh nọt, cũng tiến đến trước quầy, trên mặt béo tràn đầy tò mò.

“Anh em tiểu Lục, rốt cuộc da rắn này có chỗ tốt gì, hiện tại có thể nói chưa?”

“Tác dụng của tà vật thường gắn liền với đặc điểm của nó, Xà Mẫu am hiểu nhất chính là mê hoặc tâm thần người, mà bản tính của rắn lại dâm, cho nên da rắn này có tác dụng thu hút đào hoa.”

Lục Phi vừa sửa sang lại, vừa phân tích.

“Cũng chỉ là hút đào hoa?” Lưu Phú Quý có chút thất vọng, tà vật này gây ra động tĩnh lớn nhất, kết quả giá trị ngược lại là bình thường nhất.

“Đương nhiên không đơn giản như vậy! Chỉ cần sử dụng da rắn này, vô luận là người trông xấu cỡ nào, ở trong mắt người khác đều sẽ trở nên xinh đẹp hơn cả thần tiên... Ồ? Đây là cái gì?”

Lục Phi đột nhiên lộ vẻ kinh ngạc, từ trong da rắn kéo ra một da rắn của con rắn nhỏ dài nhỏ.

“Lại còn có một con nhỏ?”

Da rắn nhỏ cũng chỉ chừng một mét, to bằng đầu ngón tay, được da rắn lớn bao ở chính giữa, không mở ra xem, căn bản không phát hiện được.

"Ơ, còn mua một tặng một, chuyện tốt đấy!" Lưu Phú Quý vui mừng nói, "Da rắn nhỏ cũng có thể bán lấy tiền chứ? Công hiệu giống với rắn lớn không?”

“Cháu không biết......”

Tình huống này ngoài dự liệu của Lục Phi, anh cũng không biết thêm một da rắn của con rắn nhỏ có ý nghĩa như thế nào, anh muốn đi lật xem nhật ký tà vật ông nội để lại.

Quyển sổ ghi chép này, ghi lại chuyện diễn ra từ khi cửa hiệu Tà thành lập đến nay, hoặc là đặc điểm của tất cả tà vật đã từng nghe nói đến.

"Mặc kệ nó, trước tiên chúng ta lộ ra tin tức của da rắn lớn đi, ở trong mắt người khác trở nên xinh đẹp như thiên tiên, ai không thích chứ? Đặc biệt là những phú bà, nữ minh tinh kia…”

Lưu Phú Quý lại bắt đầu tính toán.

“Không được, chờ cháu biết rõ tình huống trước rồi hãy nói. Nếu không, nghĩ sai công hiệu, sẽ là hại người." Lục Phi thu da của cả hai con rắn vào một cái túi vải, khoát tay với ông ta.

“Chú, bận rộn cả ngày rồi, chú cũng đừng lượn lờ ở chỗ cháu nữa, trở về nghỉ ngơi đi. Có người mua tiền Càn Khôn, lại đến tìm cháu.”

“Được, được, cháu nghỉ ngơi cho tốt, chú đi hỏi chuyện người mua. Biết rõ ràng về da rắn, phải thông báo cho chú đầu tiên nhé." Lưu Phú Quý hấp tấp ra khỏi cửa hiệu Tà.

Lục Phi đóng cửa lại, cầm da rắn ra sân sau, từ trong ngăn kéo phòng ngủ lấy ra một quyển sách cổ ố vàng.

Đẩy cửa sổ ra, đặt ở trên bàn, mở ra cẩn thận xem xét.

Ghi chép tà vật do ông chủ mỗi đời trong Lục gia viết ra, đặc tính của mỗi một tà vật đều là do máu và mồ hôi mò mẫm mà có được, không biết phải trả giá bao nhiêu.

Cuối sách, cũng có một phần ghi chép của ông nội.

Nếu tương lai Lục Phi có phát hiện mới, cũng phải ghi chép vào sổ.

Cả quyển sách, chính là tâm huyết và tinh hoa của cửa hiệu Tà!

Anh dần dần xem đến mê mẩn.

Cây hoa quế trong sân lay động theo gió, thời gian bất tri bất giác trôi qua.

Khi Lục Phi tỉ mỉ lật hết bản ghi chép, sắc trời đã tối.

"Thế mà không có ghi chép hoàn toàn giống nhau, chẳng lẽ đây là một tà vật mới..." Lục Phi khép nhật ký lại, lộ ra một tia kinh ngạc và mê mang.