Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Máu ngón giữa trên răng chó vừa đụng tới con rắn nhỏ, liền vọt một tiếng thiêu đốt.
Con rắn nhỏ phát ra tiếng rít chói tai, thống khổ ngã xuống đất, giống như sâu vặn vẹo giãy dụa, còn muốn chạy trốn.
Trong lòng Lục Phi mừng rỡ, làm sao còn có thể cho con rắn nhỏ cơ hội chạy trốn, bước một bước dài tiến lên, nhặt răng chó trực tiếp đâm vào con rắn nhỏ bảy tấc.
Thân thể con rắn nhỏ cứng đờ, cả người đều dấy lên ngọn lửa.
“A...”
Cơ hồ đồng thời, Tô Minh Hiên phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, cả người kịch liệt co giật.
Bảo vệ sợ tới mức suýt nữa buông tay.
Cũng may, trạng thái này chỉ kéo dài hai giây, Tô Minh Hiên liền suy sụp, hai mắt trợn lên, xụi lơ ngã xuống đất.
Mà con rắn nhỏ đã thiêu đốt sạch sẽ, chỉ để lại một vết cháy đen kịt uốn lượn trên sàn gỗ.
“Cuối cùng cũng chết!”
Trong lòng Lục Phi bình tĩnh, dựa lưng vào cửa sổ thở dốc.
Sử dụng máu ngón giữa, tiêu hao tinh khí và dương hỏa, anh nhất thời có chút thoát lực.
May mắn con rắn nhỏ không lợi hại bằng rắn mẹ, nếu không, không dễ dàng giải quyết như vậy.
“Ông, ông chủ tiểu Lục, đã xảy ra chuyện gì?”
Trên giường lớn bằng gỗ lim, Tô Lập Quốc ôm cổ bầm đen ngồi dậy, nhìn chung quanh bốn phía.
Ông nhớ rõ mình đang mơ mơ màng màng ngủ, bỗng nhiên bị một đôi tay lạnh như băng dùng lực bóp cổ, mà người kia tựa hồ là con trai của mình.
“Xin lỗi, Tô đổng, là sai lầm của tôi. Đây là một đôi rắn mẹ con, mặc dù rắn mẹ đã bị tiêu diệt, nhưng vẫn còn một con rắn con vẫn trốn ở nhà ông, tùy thời trả thù.”
Lục Phi thành khẩn xin lỗi, lúc này mới nhìn thấy lão Trương ngã trong vũng máu, vội vàng gọi xe cứu thương.
“Ông chủ tiểu Lục, không phải lỗi của cậu." Sao Tô Lập Quốc lại trách Lục Phi được, hơn nửa đêm Lục Phi đặc biệt tới cứu ông, ông cảm kích còn không kịp.
Ông dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tô Minh Hiên đang hôn mê.
“Đã là rắn nhỏ trả thù, vì sao ra tay lại là thằng ranh này?”
Lục Phi phân tích: "Cậu Tô hẳn là bị rắn nhỏ mê hoặc, hiện tại rắn nhỏ cũng đã bị tiêu diệt, rất nhanh anh ta có thể khôi phục bình thường. Người bị tà vật mê hoặc căn bản không biết mình đang làm cái gì, Tô đổng ngàn vạn lần đừng trách tội cậu Tô.”
“Thế sao?” Sắc mặt Tô Lập Quốc âm tình bất định, tựa hồ còn có nghi ngờ, nhưng có người ngoài là bảo an ở đây, ông không nói gì nữa.
Không lâu sau.
Xe cứu thương chạy tới, lão Trương được đưa đến bệnh viện điều trị.
Về phần Tô Minh Hiên, sau khi Tô Lập Quốc mời bác sĩ kiểm tra xác nhận anh ta không nguy hiểm đến tính mạng, liền cố ý để anh ta ở nhà.
Tô Lập Quốc nhìn về phía bảo vệ.
“Cậu nhóc, tối nay cảm ơn cậu. Đây là chuyện nhà Tô gia tôi, tôi không muốn nghe bên ngoài có người chỉ trích.”
“Tô đổng yên tâm, tôi chỉ đi tuần tra, vừa lúc thấy Trương lão tiên sinh không cẩn thận ngã sấp xuống mà thôi." Bảo vệ rất hiểu chuyện nói.
“Tô gia sẽ không bạc đãi cậu." Tô Lập Quốc hài lòng gật đầu.
“Cảm ơn Tô đổng!”
Trên mặt bảo vệ không ngừng vui vẻ, biết điều xuống lầu, đuổi đội bảo vệ nghe được tiếng báo động vội vàng chạy tới.
Hai bảo mẫu không dám ngủ nữa, canh giữ ở lầu một.
Biệt thự khôi phục sự bình tĩnh, nhưng tâm Tô Lập Quốc cũng không bình tĩnh.
Ông gọi điện thoại cho bệnh viện, sau khi xác định bệnh tình của người nhà không thay đổi đều bình an vô sự, xoay người âm trầm nhìn Tô Minh Hiên hôn mê bất tỉnh trên sô pha.
"Ông chủ tiểu Lục, cậu nói thật cho tôi, trong nhà có vài người, vì sao người bị rắn nhỏ mê hoặc hết lần này tới lần khác lại là nó?"
“Chuyện này..." Lục Phi có chút chần chừ.
“Có gì cứ nói đi, không sao.”
Lúc này Lục Phi mới nói: "Cậu Tô có tướng túng dục quá độ thân thể suy nhược, loại người thân thể phát hư lại ý chí không kiên định này, dễ dàng bị tà vật mê hoặc nhất. Nhưng điều này cũng không thể trách cậu Tô, chủ yếu là tôi không kịp thời phát hiện con rắn nhỏ kia...”
"Không thể trách cậu, thằng ranh này là cố ý!" Tô Lập Quốc giơ tay, cắt ngang Lục Phi, hít sâu một hơi, ngăn chặn lửa giận trong lòng.
“Cố ý?" Lần này đến phiên Lục Phi giật mình, “Chuyện này sao có thể chứ?”
"Tôi cũng muốn biết đáp án, ông chủ tiểu Lục, có biện pháp làm cho nó tỉnh bây giờ không?"
“Biện pháp là có, chẳng qua cậu Tô phải chịu chút đau khổ, phải đâm rách ngón tay anh ta.”
Tô Lập Quốc hừ lạnh: "Chút đau khổ này tính là gì? Làm phiền ông chủ tiểu Lục ra tay.”
“Được.”
Lục Phi dùng dao găm răng chó đâm thủng hai đầu ngón tay của Tô Minh Hiên, nặn ra hai giọt máu bầm.
Một lát sau.
Tô Minh Hiên mơ màng mở mắt, hoảng hốt nhìn thấy bố mình, không khỏi có chút mê mang.
“Bố?”
"Đừng gọi tao là bố!"
Tô Lập Quốc lạnh lùng xụ mặt.
“Sao vậy, bố?" Tô Minh Hiên sửng sốt, cố hết sức ngồi dậy, lại nhìn thấy Lục Phi, vẻ mặt càng thêm nghi hoặc.
“Mày còn không biết xấu hổ hỏi tao sao vậy à? Mày có biết, thiếu chút nữa tao đã chết ở trong tay mày hay không!" Giọng điệu của Tô Lập Quốc nghiêm túc lạnh lùng đến cực điểm.
Sự nghiêm khắc của bố khiến Tô Minh Hiên sợ hãi, anh ta cảm thấy vô cùng oan uổng, kêu lên: "Bố, bố đang nói cái gì vậy, sao bố lại chết trong tay con... Con, đánh chết con con cũng không thể bất kính với bố được!"
"Vậy tao hỏi mày, trong phòng mày rốt cuộc giấu cái gì?", Tô Lập Quốc gắt gao nhìn chằm chằm Tô Minh Hiên, ánh mắt sắc bén như đao, tựa hồ có thể xuyên thủng anh ta.
“Trong phòng?" Cả người Tô Minh Hiên run rẩy, không dám đối diện với bố mình, chột dạ cúi đầu, nói:" Không, con không có giấu cái gì...”
Bốp!
Tô Lập Quốc hung hăng đánh ra một cái tát, tức giận mắng: "Đồ hỗn trướng! Còn đang nói dối, sao Tô Lập Quốc tao lại sinh ra một thằng nghịch tử như mày!"
Tô Minh Hiên bị đánh đến choáng váng, lăn từ sô pha xuống đất, một câu cũng không dám nói.
"Cho mày một cơ hội cuối cùng, nếu không nói thật, liền cút khỏi Tô gia cho tao! Tao chỉ coi như chưa từng sinh ra nghịch tử như mày!" Tô Lập Quốc ra tối hậu thư.
“Bố, đừng mà… con nói, con nói hết…” Tô Minh Hiên cuống quít quỳ xuống, không dám giấu diếm nữa, "Là, là một cô gái... dáng dấp cô ấy vô cùng đẹp, có một buổi tối đột nhiên xuất hiện trong phòng con, ban đầu con tưởng là bảo mẫu mới..."
Cô gái kia có dáng vẻ thiếu nữ chỉ mới mười tám mười chín tuổi, non nớt đến có thể véo ra nước, một đôi mắt giống như biết nói chuyện khiến cho anh ta tâm viên ý mã.
Anh ta nhất thời không nhịn được, cùng thiếu nữ một đêm xuân phong. Thân thể thiếu nữ mềm mại không xương, gắt gao quấn quanh anh ta, đó là khoái hoạt anh ta chưa bao giờ lĩnh hội qua.
Sáng sớm tỉnh dậy, đã không thấy thiếu nữ đâu. Anh ta tìm quản gia lão Trương hỏi thăm, lại biết được trong nhà cũng không có bảo mẫu mới tới.
Chẳng lẽ khoái hoạt đêm qua chỉ là một giấc mộng sao? Anh ta buồn bã mất mát.
Ai ngờ, buổi tối anh ta đẩy cửa ra, liền nhìn thấy thiếu nữ kia đang nằm ở trên giường của mình, vặn vẹo dáng người nhìn anh ta, hết sức xinh đẹp.
Trong lòng anh ta mừng như điên, không màng hỏi thiếu nữ kia là ai và làm sao tiến vào phòng mình, trực tiếp nhào tới, lại là một đêm tiêu hồn.
Sau đó, mỗi buổi tối thiếu nữ kia đều sẽ xuất hiện, cùng anh ta hàng đêm giao hoan.
Anh ta giống như hít thuốc phiện, không cách nào khống chế loại cảm giác si mê này, sa vào trong đó, làm càn hưởng thụ, dần dần liền không thèm để ý thiếu nữ kia là ai, chỉ biết là một đêm cũng không thể cùng cô ta ngăn cách.
Cho nên, tối nay mới kiếm cớ từ bệnh viện chạy về.
“Vô liêm sỉ!”
Tô Lập Quốc càng giận không kềm được, tát thêm mấy cái, cũng không cách nào dập tắt lửa giận trong lòng ông.
Lục Phi trợn mắt há hốc mồm.
Thì ra Tô Minh Hiên túng dục quá độ là như vậy.
Hiển nhiên, thiếu nữ kia chính là con rắn nhỏ biến thành. Nói cách khác, ngay từ đầu con rắn nhỏ đã cám dỗ anh ta.