Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Còi cảnh báo của Lục Phi vang lên, lắc mình né tránh bàn tay kia, lại nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
“Hổ Tử?!”
Vẻ mặt Lục Phi kinh ngạc.
Người đàn ông cao lớn xuất hiện trước mặt anh lúc này, không phải Hổ Tử thì là ai?
Vài ngày không gặp, Hổ Tử tuy rằng không gầy đi, nhưng lại tiều tụy không chịu nổi, cả người giống như đã trải qua một hồi trắc trở.
“Hổ Tử, cậu vẫn ổn chứ?" Lục Phi ân cần hỏi.
Anh ta vừa mới giải trừ Ngạ Quỷ Sát, liền đụng phải Đa Bảo Hiên gặp chuyện không may. Cả nhà ông chủ đều không còn, anh ta cũng không có khả năng ở lại đây làm việc, về sau không biết sẽ đi đâu kiếm cơm đây.
“Ai! Sao tôi lại xui xẻo như vậy!”
Đôi mắt đầy tơ máu của Hổ Tử nhìn Đa Bảo Hiên, trong mắt toát ra thật sâu sợ hãi.
Anh ta vĩnh viễn cũng không quên được hình ảnh kinh khủng nhìn thấy ngày đó.
“Hổ Tử, nén bi thương." Lục Phi vỗ vỗ bả vai Hổ Tử, lại nhìn con hẻm phía sau.
Trong hẻm vắng vẻ, một người cũng không có.
Nhưng vừa rồi, rõ ràng anh cũng cảm giác nơi đó có người đang nhìn chằm chằm mình.
Không phải lần đầu tiên có loại cảm giác này, chẳng lẽ có người đang theo dõi anh?
Vô duyên vô cớ, sẽ là ai đây?
“Người anh em Lục Phi, cậu có thể giúp tôi một chuyện không?”
Giọng nói xin giúp đỡ của Hổ Tử, khiến Lục Phi thu hồi suy nghĩ.
“Cậu nói đi.”
"Tôi còn có chút quần áo và hành lý ở bên trong Đa Bảo Hiên, nhưng một mình tôi không dám đi lấy, cậu có thể đi vào cùng tôi hay không?"
"Không thành vấn đề, nhưng mà..." Lục Phi nghĩ đến cuộc đối thoại vừa rồi của người qua đường, trời sắp tối rồi, lỡ như Đa Bảo Hiên thật sự có ma, lúc này đi vào không an toàn.
Vì thế, đổi giọng nói: "Cậu còn chưa ăn cơm nhỉ? Chúng ta ăn bữa cơm trước, nghỉ ngơi thật tốt một đêm, ngày mai lại đi lấy cũng không muộn.”
“Tôi vẫn luôn ở căn phòng nhỏ phía sau Đa Bảo Hiên, không về thì không có chỗ ở...”
“Không có việc gì, ở chỗ tôi là được. Đi, ăn cơm trước đi.”
Lục Phi dẫn Hổ Tử đến quán mì gần đó.
Mỗi người một bát mì, gọi thêm chút thịt kho làm thức nhắm.
Hổ Tử xem ra rất đói bụng, chẳng thèm khách khí với Lục Phi, ăn ngấu nghiến.
“Chậm một chút, Hổ Tử, không đủ ăn thì gọi thêm.”
Nếu không phải là Ngạ Quỷ Sát do tự tay Lục Phi giải cho anh ta, còn tưởng rằng anh ta vẫn còn bị quỷ đói nhập vào người chứ.
Một chén mì xuống bụng, Hổ Tử uống sạch cả nước lèo, sắc mặt mới hơi có chút huyết sắc.
Anh ta cảm thán: "Cảm giác được ăn no thật tốt quá! Hai ngày nay ở đồn công an phối hợp điều tra, bị thẩm vấn nhiều lần, ăn không ngon ngủ không yên.”
Lục Phi lại gọi cho anh ta thêm một bát mì, nói: "Cậu cũng không phải hung thủ, sao còn thẩm vấn cậu?"
"Chủ yếu là phối hợp điều tra, hoặc là nói tôi xui xẻo đi, ngày đó giải xong Ngạ Quỷ Sát, tôi nhất thời vui vẻ đi tiệm net ngồi cả đêm. Ngày hôm sau Đa Bảo Hiên vẫn mãi không mở cửa, tôi gọi điện thoại ông chủ cũng không nghe, tôi mới trèo tường đi vào..." Khắp khuôn mặt của Hổ Tử thân thể cường tráng đều là khổ tâm.
“Vừa đi vào tôi đã ngửi thấy mùi không đúng, giống như mùi máu tươi khi giết heo ở nông thôn chúng tôi.”
“Tôi đi vào bên trong, liền thấy ông chủ ngồi ở giữa phòng, trên người đều là máu.”
Nói đến đây, Hổ Tử rùng mình một cái.
“Bên cạnh ông ta, chính là đầu của bà chủ và Cường Cường. Còn có chó, con chó xồm nuôi trong nhà, đầu cũng đặt ở đó, chỉnh tề một hàng.”
“Tôi sợ hãi, chạy ra ngoài, khắp nơi trong Đa Bảo Hiên đều là dấu vân tay của tôi, trên người còn dính máu, cho nên cảnh sát cũng muốn điều tra tôi.”
“Nhưng tôi ở quán Internet có camera giám sát suốt đêm, cho nên cảnh sát không nghi ngờ tôi, chỉ bảo tôi ở lại phối hợp điều tra. Chủ yếu là chuyện ông chủ của tôi, quá tà dị.”
“Cảnh sát phá án đều nói, chưa từng thấy qua vụ án kinh khủng như vậy!”
"Ông chủ của tôi không thừa nhận người là do ông ta chém!"
Lục Phi cả kinh nói: "Chẳng lẽ hung thủ không phải ông ta?”
“Chính là ông ta! Cảnh sát đã xét nghiệm, máu trên dao là của bà chủ và Cường Cường, còn có máu chó, trên dao chỉ có vân tay của một mình ông ta. Còn có phân tích dấu vết hiện trường gì đó... Tóm lại, chính là ông ta, cảnh sát sẽ không đổ oan cho ông ta.”
"Thế bằng chứng như núi, tại sao ông ta còn không thừa nhận?" Lục Phi tràn đầy kỳ quái, không buồn ăn mì nữa.
"Ai biết được, có thể là không muốn chết. Nhưng con người ông ta buôn bán gặp vận đen cũng sẽ không nói cho bà chủ biết. Chính là một người bị vợ quản nghiêm, bình thường sợ vợ muốn chết, kết quả..."
Hổ Tử lắc đầu, trên mặt cũng lộ ra mê mang.
Lục Phi suy đoán: "Có thể bình thường bị vợ quản quá ác, kỳ thật trong lòng ông ta đã sớm khó chịu, chỉ là đột nhiên bộc phát mà thôi. Nhưng cho dù như vậy, cũng không đến mức chém chết cả con mình chứ?”
Thậm chí ngay cả chó nhà cũng không buông tha.
“Chẳng lẽ, bà chủ ngoại tình, đứa nhỏ không phải của ông ta?”
Hổ Tử vẫn lắc đầu: "Những gì cậu nói, cảnh sát đã sớm phân tích đến. Xét nghiệm, Cường Cường là con ruột của ông chủ. Tinh thần của ông ta cũng rất bình thường, chỉ là vẫn kiên trì rằng mình không giết người.”
Lục Phi mở to hai mắt: "Vậy ông ta có nói là ai giết không?”
“Ông ta nói..." Hổ Tử nuốt nước miếng, sắc mặt trắng bệch, "Ông ta nói, là bà chủ và Cường Cường, tự mình chặt đầu xuống.”
Lục Phi sửng sốt khoảng hai giây, nói: “ Chuyện này sao có thể? Trước không nói đến Cường Cường vẫn là một đứa bé sáu bảy tuổi, ngay cả người lớn cũng không thể tự chặt đầu mình chứ? Huống chi, còn có con chó kia.”
"Đúng vậy, nhưng ông ta lại nói là bọn họ tự mình chém, bao gồm cả chó cũng là tự sát, chuyện này ai có thể tin? Cảnh sát tìm tới chuyên gia về biểu hiện, còn sử dụng máy phát hiện nói dối, cậu đoán kết quả thế nào?"
“Như thế nào?”
“Kết quả phân tích cho thấy ông ta không nói dối!”
Lục Phi cảm thấy sởn gai ốc: "Nhưng chứng cứ đều cho thấy là ông ta làm.”
“Đúng vậy, cảnh sát nói có thể là tố chất tâm lý của ông ta quá mạnh! Tôi đã hỏi, loại này hơn phân nửa là tử hình.”
Giết người đền mạng là chuyện hiển nhiên, huống chi là giết vợ con. Nhưng đối phương dẫu sao cũng là ông chủ của mình, Hổ Tử trong lúc nhất thời vẫn có chút thổn thức.
Nhưng nếu tinh thần bình thường, ai sẽ tìm cái cớ như chuyện ngàn lẻ một đêm, giải vây cho mình?
Lục Phi trầm mặc một hồi, hỏi: "Hổ Tử, lúc trước ông chủ cậu có nhận một món đồ cổ đúng không?”
"Ông ta thu không ít đồ cổ, cậu nói món nào?"
“Dùng vải đen bọc lại, không cho người ngoài xem.”
Hổ Tử nghĩ một lát, nói: "Hình như có thứ này, tôi cũng không biết là cái gì, ông ta cứ thần thần bí bí, cũng không cho tôi xem.”
“Thứ kia còn ở Đa Bảo Hiên không?”
“Tôi cũng không biết, hai ngày đó không phải tôi gặp phải Ngạ Quỷ Sát sao, xin ông ta nghỉ, không biết ông ta đã bán đi hay chưa.”
Hổ Tử tựa hồ ý thức được cái gì, ngẩng đầu nhìn Lục Phi, khẩn trương nói: "Người anh em Lục Phi, sao cậu lại hỏi chuyện này? Vật kia có vấn đề?”
"Tôi nghe người ta nói có thể ông ta đã nhận được một cái gì đó không sạch sẽ."
Hổ Tử trừng mắt thật lớn: "Ý của cậu là, người đúng là không phải do ông ta giết, mà là đồ dơ bẩn?"
“Không phải ý này, tôi cũng chỉ nghe nói mà thôi, tôi tin năng lực phá án của cảnh sát không có vấn đề." Lục Phi xua tay.
Lời đồn vô căn cứ của người trên đường, sao có thể so sánh với chứng cứ mà cảnh sát nắm giữ?
Hổ Tử lại nghe lọt, anh ta cúi đầu, ăn không biết vị nhai mấy miếng thức ăn, giống như hạ quyết tâm gì đó, ngẩng đầu.
“Người anh em Lục Phi, tôi lại cầu cậu giúp một chuyện!”
Lục Phi sửng sốt, đoán được anh ta muốn nói gì.