Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lục Phi nhấc chân, đi vào hẻm nhỏ hẹp dài.
Hổ Tử hết nhìn đông tới nhìn tây, vội vàng đuổi theo.
Thùng rác ở góc tường tản ra mùi hôi thối khó ngửi, dây điện trên đầu giống như mạng nhện, chia bầu trời thành rất nhiều khối.
Nhà này đối diện nhà kia, đứng trước cửa sổ là có thể bắt tay với người ở tòa nhà đối diện.
Kiến trúc nơi này vừa nhiều vừa loạn, không hề có quy hoạch, các loại đường tắt hỗn loạn giao cùng một chỗ, giống như mê cung, người lần đầu tiên tới rất dễ dàng lạc đường.
Nhưng mục đích của Lục Phi lại rõ ràng, bước chân thật nhanh, một hơi đi tới một tòa nhà cũ nát.
“Chính là nơi này!”
Lục Phi ngẩng đầu, nhìn tòa nhà cao 7 tầng này.
Phòng cho thuê điển hình, mỗi tầng đều có mấy căn phòng.
“Tôi lập tức đi lên bắt nó xuống!" Hổ Tử khẩn cấp xắn tay áo, "Dám cướp đồ của cửa hiệu Tà, tôi thấy nó chán sống rồi!"
“Đừng vội, gỗ Âm Trầm nhất định phải lấy lại, nhưng giao thủ với người nuôi quỷ, phải cẩn thận." Lục Phi nhìn trái nhìn phải, phát hiện đối diện tòa nhà này có một quán mạt chược nhỏ.
“Đi, tôi mời cậu uống trà!”
Hai người đi quán trà, ngồi ở vị trí gần cửa sổ, gọi hai chén trà xanh.
“Hổ Tử, cậu nghỉ ngơi trước đi, để tôi theo dõi." Lục Phi uống một ngụm trà nói.
Hổ Tử vội vàng xua tay: "Như vậy sao được, nào có đạo lý ông chủ theo dõi, tiểu nhị ngủ? Cứ để tôi đi, ông chủ! Đã hai buổi tối không nghỉ ngơi rồi, cậu ngủ trước đi, tôi chịu được.”
“Trên người của kẻ nuôi quỷ có hơi thở đặc thù, người bình thường không nhìn thấy.”
"Tôi đây cũng không ngủ, tôi cùng cậu giám sát!"
“Tôi bảo cậu ngủ thì cậu ngủ đi, một hồi không có sức lực, làm sao cậu đánh người?”
Lục Phi trừng mắt nhìn anh ta, lúc này anh ta mới hậm hực dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại.
Ai ngờ, vừa rồi nói tích cực như vậy, không đến hai giây, anh ta liền ngáy.
Chất lượng giấc ngủ này, Lục Phi có chút hâm mộ.
Anh lắc đầu, mắt nhìn người giấy nhỏ trong tay, hướng ánh mắt về phía lầu trọ đối diện.
Tuy rằng hai buổi tối không ngủ, nhưng trong lòng anh vẫn nghẹn một cỗ tức giận, ngược lại không buồn ngủ.
Thôn Thành Trung loại người tam giáo cửu lưu nào cũng có.
Tòa nhà cho thuê thỉnh thoảng có người ra vào, Lục Phi chỉ liếc mắt một cái liền biết trong đó không có người nuôi quỷ.
Phẫn nộ thì phẫn nộ, nhưng Lục Phi vô cùng bình tĩnh.
Anh chậm rãi uống trà, còn gọi một ít đồ ăn vặt để lấp đầy bụng.
Lúc hoàng hôn.
Một người đàn ông mặc đồ đen bước ra khỏi tòa nhà.
Người này vóc dáng không cao, thân hình khô gầy, cho dù đi dưới ánh mặt trời, cũng làm cho người ta có một loại cảm giác âm trầm.
“Người nuôi quỷ!”
Cách một con phố, Lục Phi cũng có thể nhìn thấy âm khí đầy người hắn ta.
“Chính là hắn ta!”
"Hổ Tử, dậy đi, phải làm việc rồi!"
Lục Phi đánh thức Hổ Tử.
Chờ người đàn ông áo đen đi rồi, hai người vào lầu trọ, dựa vào chỉ dẫn của người giấy, Lục Phi rất nhẹ nhàng tìm được một cánh cửa.
"Ông chủ, tôi mở cửa đây!"
Hổ Tử nhìn trái nhìn phải, loại nhà cho thuê đơn sơ này sẽ không có camera giám sát, anh ta cầm một tờ giấy bút gấp thành một đường dài nhỏ, cắm vào lỗ khóa.
Sau khi xoay vài cái, một tiếng cạch, cửa mở ra.
“Hổ Tử, giỏi lắm." Lục Phi bất ngờ nhướng mày.
"Trước kia vì kiếm sống, cái gì cũng học qua một chút." Hổ Tử ngượng ngùng cười cười, đây không phải là kỹ thuật đáng tự hào gì, nếu như không phải đối phương trộm đi gỗ Âm Trầm, anh ta cũng sẽ không dùng đến.
Đẩy cửa ra, Hổ Tử đi vào trước.
Căn phòng này rất nhỏ, cũng chỉ hơn mười mét vuông, bày biện đồ dùng đơn sơ.
Rèm cửa sổ được kéo lên, căn phòng vốn ánh sáng không tốt càng thêm âm u.
Trong không khí tràn ngập mùi tro hương.
Hai người rất nhanh liền phát hiện, trên bàn thờ ở góc tường, hũ tro cốt bằng gỗ Âm Trầm được đặt ngay ngắn ở nơi đó.
“Thật tốt quá! May mà tên kia không mang gỗ Âm Trầm bên người!" Hổ Tử quá đỗi mừng rỡ.
“Đây cũng không phải là may mắn, mà là tất nhiên đối phương sẽ không mang hộp tro cốt ra ngoài. Bởi vì linh tỷ tỷ từng bị cành liễu quất, hồn linh bất ổn, cần tĩnh dưỡng, không thể thấy mặt trời." Lục Phi vừa nói, vừa đi đến bàn thờ.
“Vậy còn chờ gì nữa, mau lấy về đi!" Hổ Tử đưa tay định đi lấy.
“Cẩn thận!" Lục Phi níu anh ta lại.
Bởi vì lúc này, mấy cái bóng đen trong góc nhanh chóng bay về phía hai người.
Đôi mắt xanh lục lóe ra ánh sáng âm trầm.
Chính là con quỷ quạ đã gặp tối qua.
“Hổ Tử, cầm lấy!" Lục Phi nhét một vật màu xám trắng vào trong tay Hổ Tử.
Hổ Tử chăm chú nhìn, thế mà lại là một đoàn da rắn.
“Cái này......”
Anh ta còn chưa kịp hỏi, quỷ quạ đã vọt tới trước mặt, anh ta theo bản năng lùi về phía sau, lại phát hiện quỷ quạ đột nhiên dừng lại trước người mình, giống như rất sợ hãi, không dám tới gần.
“A, tình huống gì?" Hổ Tử đi về phía trước, đám quỷ quạ kia còn e ngại lui về phía sau.
"Vạn sự vạn vật tương sinh tương khắc, thứ cậu cầm trong tay chính là khắc tinh của chim, chúng nó đương nhiên sợ!"
Hai cái da rắn lớn nhỏ này, vừa hay để hai người họ mỗi người cầm một cái.
Quỷ quạ đen nhánh vỗ cánh quanh người bọn họ, nhưng không dám tới gần, phát ra tiếng kêu quác quác.
“Tuyệt! Ông chủ, đây cũng là bảo vật cửa hiệu Tà sao?" Hổ Tử nhất thời cảm thấy hãnh diện.
Lục Phi bình tĩnh đeo găng tay, lấy hũ tro cốt từ bàn thờ xuống.
“Dừng tay!”
Bang!
Đúng lúc này, cửa lớn bị mãnh liệt phá mở, đập vào trên tường phát ra tiếng vang thật lớn.
Ngoài cửa rõ ràng là người đàn ông áo đen kia.
Người đàn ông thở hồng hộc, hai con mắt nham hiểm, cừu hận nhìn chằm chằm Lục Phi.
"Bỏ cái bình xuống!" Anh ta lạnh lùng hét lên.
Lục Phi cũng không bất ngờ, bất kỳ con quỷ quạ nào trong phòng này đều có thể mật báo cho anh ta.
Đây chính là thủ đoạn của người nuôi quỷ, quỷ linh có thể trở thành tai và mắt của anh ta.
"Chúng mày dám mang cô ấy đi, tao nhất định cho chúng mày chết không có chỗ chôn!" Trong mắt người đàn ông áo đen lộ hung quang.
“Mày có thể thử xem!" Lục Phi kéo rèm cửa sổ ra, ánh chiều tà yếu ớt chiếu vào, anh giơ hũ tro cốt lên tới gần ánh mặt trời.
“Chỉ sợ tao còn chưa chết, nó đã tan thành mây khói rồi.”
“Mày dám!" Người đàn ông áo đen đột nhiên nổi giận.
Đám quỷ quạ vây quanh Lục Phi kêu cạc cạc quái dị, nhưng bị thiên địch khắc chế, vẫn không thể tới gần.
“Vì sao tao lại không dám?” Lục Phi lộ vẻ không sao cả, "Tao muốn chính là gỗ Âm Trầm, cũng không phải quỷ linh bên trong!"
Người đàn ông mạo hiểm trộm đi gỗ Âm Trầm, hiển nhiên quỷ linh bên trong đối với anh ta vô cùng quan trọng.
“Súc sinh!”
Quả nhiên, người đàn ông áo đen nghiến răng nghiến lợi, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Anh ta không rõ đối phương đã làm cái gì, ngay cả quỷ quạ cũng không dám tới gần, chỉ có thể phẫn nộ lớn tiếng mắng.
"Chúng mày chính là súc sinh, vì một chút tiền, liền đi giúp con đàn bà ác độc kia, loại người như chúng mày nên xuống địa ngục!"
“Mẹ kiếp!” Hổ Tử nổi trận lôi đình, "Rõ ràng là chính mày vì tiền mà nuôi quỷ hại người, lại còn có thể trả đũa! Hôm nay ông đây không đánh cho mày răng rơi đầy đất, ông không họ Triệu!"
Nói xong, anh ta nhét da rắn vào trong quần áo, vung nắm đấm nện về phía người đàn ông áo đen.
Mí mắt người đàn ông áo đen run rẩy, huy động hai tay, chỉ huy quỷ quạ ngăn cản.
Nhưng quỷ quạ căn bản không cách nào tới gần Hổ Tử, Hổ Tử chỉ cần hai bước, đã đến trước người anh ta, một quyền hung hăng nện tới.
Bang!
Người đàn ông áo đen quỳ rạp xuống đất, máu mũi giàn giụa.