Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Năm Chính Thống thứ mười bốn, tháng tám.
Đêm khuya, kinh sư.
Một đạo lôi đình xé toạc bầu trời đêm đen kịt, hào quang chói sáng rực rỡ trong khoảnh khắc, soi rõ từng ngóc ngách của kinh thành, tiếng sấm "ầm ầm" vang vọng không ngừng bên tai.
Mưa lớn đổ xuống như trút, những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi dày đặc trên mái hiên, từ mép ngói ào ạt tuôn xuống như thác nước, chảy xiết về khắp bốn phương tám hướng.
Thời tiết này đã vào gần cuối thu.
Theo lẽ thường, mưa thu vốn là những giọt mưa rơi rả rích, tí tách nhẹ nhàng.
Nhưng cơn mưa này lại trút xuống như những trận mưa rào đầu hạ, hung hãn và nặng nề đến lạ thường.
Mây đen vần vũ, dày đặc, che kín cả bầu trời, Khối mây đen kịt tựa như một bóng ma khổng lồ đang bao trùm lên toàn bộ kinh thành, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, khó thở.
Tiếng sấm rền vang vọng, như xé toạc bầu trời đêm, dội thẳng xuống phủ Thành Vương.
Chu Kỳ Ngọc giật mình tỉnh giấc, hai mắt mở trừng trừng. Ánh mắt hắn xuyên qua lớp màn che , xộc vào mũi là mùi thuốc bắc đắng ngắt, khó chịu.
Trong phòng tối om, không một ngọn đèn, chỉ le lói vài điểm sáng yếu ớt từ những ngọn nến nhỏ được thắp lên.
Có lẽ đám tiểu tỳ gác đêm sợ bóng tối nên đã đốt vài ngọn nến, phòng khi lỡ không may va phải đồ đạc.
Chu Kỳ Ngọc khẽ nhúc nhích đầu ngón tay, nhưng ngay lập tức nhận ra toàn thân bất động, không còn chút sức lực nào.
Nhờ ánh sáng yếu ớt hắt ra từ những ngọn nến, hắn gắng sức đảo mắt, cố gắng nhìn rõ gian phòng trước mặt.
Thế nhưng, chưa kịp để hắn quan sát kỹ lưỡng, một cơn đau nhức dữ dội bất ngờ ập đến, tựa như có ai đó vung búa tạ nện mạnh vào đầu hắn.
Chu Kỳ Ngọc chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, thân thể rã rời, một cảm giác buồn ngủ mãnh liệt kéo đến, chỉ muốn chìm sâu vào giấc ngủ .
Bên ngoài khung cửa sổ, một tia hào quang chói sáng xé toạc màn đêm, trong khoảnh khắc rọi sáng toàn bộ gian phòng.
Trong sâu thẳm ý thức, chút tỉnh táo duy nhất giúp Chu Kỳ Ngọc mơ hồ cảm nhận được mình đang dần thoát khỏi cơn mê man.
Hắn gắng gượng tập trung tinh thần, bàn tay yếu ớt khẽ dò dẫm xung quanh.
"Choang!"
Một thanh âm sắc bén vang lên, chiếc bát trà đặt trên chiếc bàn gỗ cạnh giường bất ngờ rơi xuống nền nhà, vỡ tan thành vô số mảnh vụn.
Tiếng động nhanh chóng kinh động đến những người bên ngoài, hai thị nữ vội vàng chạy vào, nhìn thấy Chu Kỳ Ngọc vẫn còn đang suy nhược, vừa mừng vừa sợ.
"Vương gia tỉnh rồi!"
Lời vừa dứt, phủ Thành Vương vốn yên tĩnh bỗng chốc trở nên ồn ào náo động. Vô số thị nữ, tỳ nữ vội vã lao vào, trong nháy mắt gian phòng sáng rực ánh đèn.
Giữa đám đông hỗn loạn, Chu Kỳ Ngọc cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo, nhận ra vài gương mặt quen thuộc.
Hưng Yên, Thành Kính, Uông thị, Hàng thị...
...
Khi Chu Kỳ Ngọc tỉnh lại lần nữa, bên cạnh giường đã chật kín người.
Trong phòng vẫn còn hơi mờ ảo, nhưng đã có thêm vài chiếc đèn lồng được thắp lên.
Ánh sáng dịu nhẹ, vừa đủ để nhận diện khuôn mặt, lại không quá gay gắt làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn.
Hắn khẽ cử động cánh tay, cảm nhận được sức lực đang dần hồi phục, liền chống tay ngồi dậy, ánh mắt chậm rãi lướt qua những người đang lo lắng vây quanh.
Ngồi gần hắn nhất là Hưng Yên, người đi theo hắn từ lúc nhỏ. Phía sau Hưng Yên là một phụ nhân xinh đẹp, khoảng hơn hai mươi tuổi. Xa hơn một chút là đám thị nữ và những người lớn tuổi trong phủ.
Người phụ nữ mặc một bộ tố y màu xanh nhạt, khuôn mặt thanh tú không trang điểm, chỉ có đôi mắt là sưng đỏ, lộ rõ vẻ tiều tụy và nỗi lo lắng ,rõ ràng những ngày qua thường xuyên khóc lóc.
Chu Kỳ Ngọc ngẩn người, rồi nhận ra...
Đây là Hàng thị, sau này là trắc phi của hắn, hoặc, giờ nên gọi là Trắc Phi.
So với hình ảnh quen thuộc trong trí nhớ, nàng trẻ hơn nhiều.
Bên ngoài, ánh đèn đuốc sáng rực. Rất nhanh, một lão thái y bước vào, cẩn thận đặt tay lên cổ tay Chu Kỳ Ngọc để bắt mạch.
Người này hắn nhận ra là người của Thái Y Viện, nhưng nhất thời lại không thể nhớ ra được tên.
Theo sau vị lão thái y bước vào còn có một phụ nhân trang nhã, tuổi cũng khoảng ngoài hai mươi.
Khác với Hàng thị mặc đồ ở nhà đơn giản, người phụ nữ này mặc chiếc áo màu xanh sẫm cài cúc ngay ngắn, bên ngoài khoác thêm chiếc áo lót màu đỏ nhạt. Dù không đội phượng quan, nhưng trên mái tóc đen nhánh của nàng cài một chiếc trâm vàng tinh xảo, toát lên vẻ đoan trang, cao quý. Chỉ tiếc, sắc mặt nàng có phần mệt mỏi, giữa đôi lông mày thanh tú thỉnh thoảng lại thoáng hiện nét ưu tư.
Đây là Uông thị, chính thất, thê tử mà hắn đã cưới hỏi đường hoàng, Vương phi của phủ Thành Vương.
Sau khi cẩn thận thăm khám và bắt mạch, vị lão thái y từ từ thu tay về, xoay người, chắp tay bẩm báo.