Huyện Lệnh Kim Bài Hoàng Gia

Chương 1. Hoàng đế đến huyện Đào Nguyên

Chương sau

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Huyện Đào Nguyên, Tuyết Nguyệt lâu.

Phương Chính Nhất híp mắt, bên người có tỳ nữ xinh đẹp hầu hạ, bên tai truyền đến từng đợt oanh thanh yến ngữ.

"Phương lão gia, người thấy thoải mái không?" Thị nữ đang ôm vai hắn nhẹ giọng hỏi bên tai Phương Chính Nhất.

Khóe miệng Phương Chính Nhất xẹt qua một đường cong vi diệu, cuộc sống như vậy thật sự là làm người ta thư thái.

"Không tệ, thưởng!"

"Nô tạ ơn lão gia!"

Mỹ tỳ xoa bóp sau lưng nghe vậy mừng rỡ, thoáng tăng thêm lực trên tay.

Phương Chính Nhất mở mắt ra bất mãn nói: "Gọi thiếu gia là được rồi!"

Mỹ tỳ yêu kiều cười một tiếng: "Vâng, thiếu gia!"

Phương Chính Nhất nhắm mắt lại lần nữa, trong lòng khó tránh khỏi có chút cảm khái.

Huyện Đào Nguyên dưới sự nỗ lực không ngừng của hắn rốt cuộc có kỹ viện đệ nhất...

Nhớ năm đó, lúc vừa xuyên qua, hắn đã hoảng hốt vô cùng.

Người khác xuyên qua đều là vương tử công tử, hắn lại thành một huyện lệnh nghèo kiết hủ lậu! Hơn nữa còn là loại không người hỏi thăm.

Loanh quanh gần nửa tháng hắn mới tính là có chút hiểu biết đối với thế giới này.

Triều đại này không giống với bất kỳ triều đại nào trong trí nhớ của hắn, nhưng văn minh lại vô cùng tương tự.

Lúc hắn xuyên qua chính là lúc hai nước Càn - Cảnh giao chiến.

Huyện Đào Nguyên này bởi vì sơn cùng thủy tận nên tránh được chiến hỏa.

Nhưng Phương Chính Nhất vừa tiếp nhận cục diện rối rắm này đã trợn tròn mắt. Bách tính cai trị chỉ có hai ngàn người, hơn nữa ai cũng xanh xao vàng vọt, bụng ăn không no.

Khoa trương hơn là Huyện thừa và Chủ bạc lại chết đói! Giáo dụ cũng chạy nạn theo dân đói.

Mấu chốt nhất vẫn là một chút sản nghiệp cốt lõi cũng không có, hoàn toàn mất đi năng lực tạo máu.

Tình cảnh ác liệt có thể thấy được.

Phương Chính Nhất chống đỡ dân oán sôi trào, liều mạng tiết kiệm ra một chút lương thực, làm ra mười mấy vại rượu trắng nồng độ cao.

Sau đó, hắn ra lệnh cho dân chúng đi nơi khác bắt một đám khách thương về, rót không ít rượu trắng, lúc này mới mở ra cục diện mới!

Năm năm sau, nước Càn bị hủy diệt, hoàng đế Lý Triệt của nước Cảnh lấy thủ đoạn sét đánh đại thắng, thiên hạ sơ định!

Cuộc sống của Phương Chính Nhất cũng phát triển theo.

Các hạng sản nghiệp trong huyện cũng dần dần toả sáng sinh cơ.

Thời gian bảy năm, diện tích huyện thành mở rộng lại mở rộng!

Nha môn trùng tu, sòng bạc, kỹ viện, tửu lâu càng đầy đủ mọi thứ!

Hơn nữa, thông qua việc ra ngoài lừa gạt cướp đoạt dân chạy nạn, nhân khẩu trong huyện cũng tăng trưởng đến mấy vạn.

Một huyện nhỏ không ai hỏi thăm thông qua việc không ngừng phạm pháp, nhiễu loạn kỷ cương, hiện giờ có thể nói huyện Đào Nguyên đã được coi là một nửa thiên đường nhân gian.

Cuộc sống của Phương Chính Nhất trôi qua rất vui vẻ.

Hiện tại hắn cũng không giống lúc trước, ngóng trông triều đình phái người đến phát hiện đề bạt mình.

Ngược lại, đối với khách thương hợp tác, hắn đều nghiêm khắc yêu cầu giữ bí mật!

Đương nhiên, một năm trước vẫn có quan viên tuần tra của triều đình theo thường lệ đi tới huyện Đào Nguyên.

Người đó mới tới Đào Nguyên đã miệng gọi là điềm lành, vội vàng muốn báo công lên trên.

Phương Chính Nhất tốn một chút thủ đoạn mới giải quyết được người kia!

Hiện tại hắn chỉ mong có thể cả đời ở lại nơi này, làm vua một cõi còn không phải đắc ý sao?

Dù sao đời này cứ như vậy cũng rất tốt, không lo ăn uống, nữ nhân muốn gì trong nhà cũng có sao!

Hắn đang cảm thán cuộc sống tốt đẹp thì bên ngoài Tuyết Nguyệt lâu đột nhiên có người vội vàng chạy vào. Người này tướng mạo xấu xí, mặc quan phục, bên hông đeo đao.

Gã bước nhanh đến bên cạnh Phương Chính Nhất, thấp giọng nói: "Thiếu gia! Có bách tính nói phát hiện thương khách nơi khác ngoài mười dặm, trên xe ngựa không có dấu hiệu của chúng ta, có muốn làm một vố không?"

Phương Chính Nhất giận dữ, nhấc chân đá tới một cước.

"Trương Bưu, đồ chó má nhà ngươi, chúng ta là quan phủ, không phải thổ phỉ! Cả ngày con mẹ nó bắt người tính là chuyện gì?"

"Hiện tại chúng ta phải chính quy hóa! Chính quy hóa hiểu không! Dọa người ta làm sao bây giờ!"

Trương Bưu không đứng vững, nghiêng người xinh đẹp ngã trên mặt đất, tủi thân nói: "Trước kia không phải đều là làm như vậy sao..."

"Thôi! Còn dám già mồm! Chán sống rồi hả?"

Mỹ tỳ bên cạnh cười lớn.

Huyện Đào Nguyên dù lớn đến đâu cũng là một huyện, mấy năm ở chung với nhau, dân chúng cả huyện đã hiểu biết khá sâu về vị huyện lệnh này.

Không đề cập tới có ân tình to lớn của hắn đối với dân chúng huyện Đào Nguyên.

Vị lão gia này chính là miệng lưỡi chua ngoa, Trương Bưu có thể có đãi ngộ như vậy mới xem như người thân cận, mọi người còn hâm mộ không kịp.

Trương Bưu đứng dậy, thành thành thật thật đứng bên cạnh Phương Chính Nhất chờ xử lý.

Đột nhiên bị quấy nhiễu hứng thú, Phương Chính Nhất cũng không có tâm tình ở lại.

Muốn hỏi chuyện gì lớn nhất huyện Đào Nguyên, vậy phải là chiêu thương dẫn tư!

Hiện giờ hình thức thu nhập trong huyện chỉ có một, nhu cầu cấp bách mở rộng nghiệp vụ mới, khách thương không được qua loa.

Phương Chính Nhất đứng dậy, chắp tay với chưởng quỹ cách đó không xa.

Chưởng quầy vội vàng khom lưng đáp lễ.

"Đi thôi! Chưởng quầy, hôm nay coi như là cổ vũ cho Tuyết Nguyệt lâu của ngươi!"

"Làm ăn cho tốt, ta bảo đảm ngươi phát tài. Nhưng mà ta nói trước, phàm là có việc phạm pháp, ức hiếp dân nữ, bổn quan sẽ hủy Tuyết Nguyệt lâu của ngươi! Đã hiểu chưa?"

Chưởng quỹ liên tục đổ mồ hôi lạnh, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng.

"Vâng, vâng, đa tạ Huyện thái gia chiếu cố!"

"Đi, Trương Bưu! Về nha môn!"

  .........

"Bệ hạ, nửa ngày nữa là tới huyện Đào Nguyên rồi, người trong cung chắc hẳn đã vào quan đạo."

Quách Thiên Dưỡng hai tay cung kính cầm một tấm bản đồ, trước mặt là một nam nhân trung niên chừng bốn mươi tuổi, chính là Cảnh đế Lý Triệt!

Tuy chỉ hơn bốn mươi tuổi nhưng khuôn mặt ông ấy đã đầy tang thương, thần sắc kiên nghị, đáy mắt thỉnh thoảng hiện ra một tia lo lắng.

Hai năm qua tuy rằng quốc gia thống nhất, nhưng thiên tai nhân họa các nơi không ngừng, vô số tấu chương như tuyết rơi bay tới.

Cảnh đế nhất thời áp lực quá lớn, nổi lên tâm tư cải trang vi hành, chỉ để lại một phong thư, gạt người trong cung rồi đi ra ngoài.

Thấy Quách Thiên Dưỡng dâng bản đồ lên, Cảnh đế nhẹ nhàng gật đầu.

Ông ấy thuận miệng hỏi: "Quách khanh, khanh có từng nghe nói đến huyện Đào Nguyên chưa?"

Quách Thiên Dưỡng lắc đầu: "Hồi bệ hạ, thần chưa từng nghe nói. Huyện này ở trên núi, đường xá lại xóc nảy như thế, đường xá cũng là lâu năm không tu sửa, chắc hẳn nhỏ đến không thể nhỏ hơn nữa."

Cảnh đế lần nữa gật đầu nhẹ, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Quách Thiên Dưỡng thấy thế cũng thu hồi bản đồ.

Trong lúc nhất thời, hai người không nói chuyện.

Tiếng bánh xe kêu rên vang lên, kẽo kẹt, không khỏi bực bội.

Một nén hương thời gian trôi qua, Cảnh đế chậm rãi mở mắt ra, thở dài.

"Chỉ nghỉ ngơi một ngày ở huyện Đào Nguyên thôi, đường này thực sự kém, còn không bằng cưỡi ngựa."

Quách Thiên Dưỡng cười ngượng hai tiếng: "Bệ hạ, nơi đây dù sao cũng hẻo lánh dị thường, đường xá cũng nằm trong dự liệu, chờ chúng ta đến Hoành Giang phủ là được rồi."

"Nhưng mà... Lão thần lo lắng huyện Đào Nguyên thâm sơn cùng cốc, bệ hạ lại không mang theo hộ vệ..."

Cảnh đế hừ lạnh một tiếng: "Quách khanh, lá gan của khanh càng ngày càng nhỏ, theo trẫm chinh chiến mấy năm, hiện tại ngay cả cải trang vi hành cũng phải lo lắng nhiều như vậy?"

"Ta thấy, khanh đã già rồi..."

Quách Thiên Dưỡng luống cuống, vội vàng giải thích: "Bệ hạ, lão thần..."

"Rầm!"

Lời còn chưa nói hết, xe ngựa bỗng nhiên chấn động.

Quách Thiên Dưỡng bị bắn lên cao, đầu đụng vào thùng xe.

Cũng may mắn Cảnh đế ngồi vững vàng, hai tay túm chặt lấy tay vịn mới may mắn thoát khỏi khó khăn.

"Đi ra xem thử đi!"

Quách Thiên Dưỡng ôm đầu chui ra khỏi thùng xe, mắng mỏ phu xe: "Ngươi cái tên cẩu sát tài này! Đánh xe không biết nhìn đường sao? Làm lão gia nhà ta hoảng sợ, cẩn thận ta hái đầu chó của ngươi xuống!"

Phu xe run rẩy đưa tay chỉ phía trước: "Lão... Lão gia, ngài xem!"

Chương sau