Khai Cục: Bị Gia Tộc Bức Thành Ma Tu (Dịch)

Chương 41. Bách Tử Thị Hồn Trận khởi động (2)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nam tử kia nghe thấy lời này, theo bản năng nhìn những xác chết đầy đất, ánh mắt có chút sợ hãi.

Triệu Thông bên cạnh khẽ ho một tiếng, nam tử trẻ tuổi kia trong nháy mắt như có chỗ dựa, lấy hết can đảm lớn tiếng nói: “Ta chính là người ngày đó bị ngươi lột sạch quần áo!”

Phương Mặc nhìn chằm chằm nam tử đó vài giây, sau đó hít một hơi thật sâu, tự giễu nói: “Ha ha, thật là phiền phức mà.”

Nam tử này quả thực là một sai lầm của hắn.

Lúc này, Phương Mặc cũng không còn giả vờ nữa, “Triệu Kỳ kia sớm đã bị ta phơi thây ngoài hoang dã, e rằng bây giờ đã sớm bị dã thú gặm đến không còn xương cốt rồi.”

“Tìm chết!”

Triệu Thông ánh mắt lăng lệ, phi thân về phía Phương Mặc chộp tới.

Phương Mặc tung mình đứng dậy, hóa thành một đạo huyết ảnh, chạy trốn về phía xa.

“Ha ha, nghịch tử, ngươi không thoát được đâu!”

Phương Thiên Ngạo toàn thân kim quang rực sáng, chặn đường Phương Mặc.

Cảm nhận được kình phong lạnh lẽo sau lưng, sắc mặt Phương Mặc biến đổi.

Lúc này ở phía bên kia chiến trường, Chử Vân Hải kéo Chử Thiến đang định xông lên,

“Buông tay!”

Chử Thiến mặt lạnh như sương, chém một kiếm về phía Chử Vân Hải.

“Thiến Nhi, ngươi điên rồi sao!”

Chử Vân Hải nghiêng người né tránh, mở to hai mắt, không thể tin nổi nhìn con gái mình.

Chử Thiến không hề động lòng, xoay người định nhảy về phía Phương Mặc.

Bất đắc dĩ, Chử Vân Hải dùng một đòn thủ đao, đánh ngất con gái.

Nhìn con gái đang ngủ say trong lòng, Chử Vân Hải mày nhíu chặt.

Cảm nhận được nguy hiểm sau lưng ngày càng đến gần, Phương Mặc toàn lực tung một chưởng về phía Phương Thiên Ngạo, mượn ngoại lực, Phương Mặc né sang một bên.

Sau khi tiếp đất, hắn âm trầm nhìn Triệu Thông đang một lần nữa tấn công tới, lập tức không chút do dự tế ra một khối trận bàn,

“Bách Tử Thị Hồn Trận!”

Lời vừa dứt, trong nháy mắt cả thung lũng bị bóng tối bao phủ, thân hình của Phương Mặc cũng biến mất trong bóng tối.

Lúc này trong lòng Triệu Thông dâng lên một cơn khủng hoảng tột độ, vội vàng dừng lại thân hình, vận chuyển nguyên lực, hình thành một lớp cương khí hộ thể bên ngoài, gia trì cho bản thân.

Âm phong gào thét, bóng tối cuộn trào.

“Kiệt kiệt…”

“Khặc khặc khặc khặc…”

Từng đợt âm thanh non nớt nhưng lại kinh hoàng đến tột độ không ngừng quanh quẩn bên tai Triệu Thông.

Nghe thấy âm thanh này, Triệu Thông cảm thấy nguyên lực toàn thân đang dần mất kiểm soát, cứ tiếp tục như vậy, e rằng rất nhanh sẽ tẩu hỏa nhập ma.

Triệu Thông vội vàng dùng nguyên lực phong tỏa hai tai, lúc này mới loại bỏ được ảnh hưởng tiêu cực.

Mà bên kia, Phương Thiên Ngạo thì càng thê thảm hơn, bị ma âm hành hạ đến ngũ quan chảy máu, mới miễn cưỡng giải trừ được ảnh hưởng.

Chử Vân Hải tỏ ra thong dong nhất, công pháp mà hắn tu luyện là Hãn Hải Kinh.

Hắn dùng âm thanh của thủy triều để triệt tiêu ma âm nhiếp hồn.

Ngay khi ba người vừa thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên trong bóng tối hiện ra vô số quỷ đồng thị huyết, mở ra cái miệng lớn như chậu máu nuốt chửng về phía ba người.

Triệu Thông một quyền đánh tan vài con quỷ đồng, sau đó trong vài hơi thở, những con quỷ đồng bị đánh tan lại một lần nữa ngưng tụ lại, mở ra cái miệng lớn như chậu máu lại xông về phía Triệu Thông.

“Chết tiệt, đây rốt cuộc là trận pháp gì!”

Sắc mặt Triệu Thông trở nên khó coi, không thể lãng phí nguyên lực như vậy nữa, những con quỷ đồng này ở đây không thể giết chết được, phải nghĩ cách phá trận này.

Nghĩ đến đây, Triệu Thông ngồi xếp bằng, nguyên lực toàn thân hóa thành cương khí, gia trì cho bản thân.

Phương Thiên Ngạo và Chử Vân Hải tụ lại một chỗ, hai người lưng tựa lưng ngồi xếp bằng, dùng nguyên lực cương tráo để chống lại sự tấn công của lũ quỷ đồng.

Lúc này, ẩn trong một góc của trận pháp, Phương Mặc đang ngồi xếp bằng, bên cạnh hắn lại là Chử Thiến đang hôn mê.

Khởi động Bách Tử Thị Hồn Trận, đã trực tiếp tiêu hao một nửa nguyên lực trong cơ thể Phương Mặc.

Nếu không phải đã nuốt Huyết Nguyên Đan, với trạng thái trọng thương lúc nãy của hắn, chưa chắc đã có thể thúc giục được trận pháp này.

Phương Mặc tâm niệm vừa động, liền dễ dàng cảm nhận được tình cảnh của mấy người trong trận.

Nam tử trẻ tuổi kia ở trong trận không trụ được mấy hơi thở, liền bị ma âm xuyên qua tai, nổ tan xác mà chết.

Ba người còn lại vẫn đang cố gắng chống đỡ.

“Như vậy vẫn chưa đủ.”

Phương Mặc muốn tất cả bọn họ đều phải chết trong trận, bao gồm cả Chử Vân Hải.

“Dám tính kế ta, hừ!”

Phương Mặc ánh mắt lạnh như băng, huyết vụ quanh thân dâng lên, nguyên lực mênh mông lại một lần nữa tràn vào đại trận.

Theo nguyên lực tràn vào, ma âm trong trận đại chấn, khí tức của lũ quỷ đồng càng thêm âm sâm khủng khiếp.

“Bùm! Bùm bùm!”

Lũ quỷ đồng không ngừng tăng cường lực tấn công, cương khí hộ thể của Triệu Thông bắt đầu lúc sáng lúc tối, dường như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.

Sắc mặt Triệu Thông có chút tái nhợt, việc duy trì cương tráo liên tục cần tiêu hao lượng lớn nguyên lực, cho dù không bị công phá cũng sẽ vì nguyên lực cạn kiệt mà tự vỡ.

Triệu Thông lại lấy ra một vốc linh nguyên đan, nhét vào miệng, hắn không ngờ lại bị một tên Nguyên Linh Cảnh nhị trọng nhỏ bé ép đến mức này, đây là một sự sỉ nhục.

Một sự sỉ nhục tột cùng.

Nghĩ đến đây, trong mắt Triệu Thông lóe lên một tia hung ác,

Liều mạng.