Khoa Học Chế Thẻ Sư

Chương 17. Tái Cấu Trúc Năng Lượng!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Khu biệt thự.

Lâm Tuyền mang theo vết thương trở về.

Lâm Hải Dương ngồi trong phòng khách, mặt mày sưng sỉa chờ cậu. Mọi người xung quanh đều lẳng lặng rút lui, không dám làm phiền màn huyết chiến cha con sắp nổ ra.

"Mày có biết mình đang làm cái quái gì không?"

Lâm Hải Dương giận đến run người.

Ông biết con trai mình thích làm liều, nhưng không ngờ lại liều đến mức này.

"Bố có định giết người thật đâu."

"Bố chỉ muốn cho nó nằm dưỡng thương vài ngày thôi!"

"Vậy mà mày lại lao ra lấy thân mình đỡ đòn!"

"Rốt cuộc mày đang làm cái gì vậy hả? Tao đã nuôi dạy mày thế nào mà lại ra cái nông nỗi này!"

"Mày là đàn ông con trai, chứ có phải đàn bà đâu mà lại mềm lòng đến thế! Ngày nào mày cũng lải nhải là tao không theo kịp thời đại, không hiểu thời đại này. Cái thời đại này thì có cái quái gì khác chứ?!"

"Năm đó tao chém giết mở đường máu mà ra, bây giờ cũng..."

Lâm Hải Dương đang mắng hăng thì đột nhiên thấy có gì đó sai sai.

Khoan đã.

Cái gì khác?

Không hiểu thời đại này?

Không theo kịp thời đại này?

Ông chợt nghĩ đến đứa con trai nhà lão Lưu hàng xóm.

Hít—

Cơn giận ngút trời của Lâm Hải Dương bỗng hóa thành kinh hãi tột độ. Ông run rẩy nhìn con trai: "Tiểu Tuyền, mày, mày không phải là thích nó đấy chứ?"

Lâm Tuyền: ???

"Bố có bệnh không đấy."

Sắc mặt Lâm Tuyền đen như đít nồi.

"Không phải là tốt rồi."

Lâm Hải Dương thở phào nhẹ nhõm, cơn giận cũng tan biến hết. Đột nhiên ông thấy việc gây rối cũng chẳng phải chuyện gì to tát: "Vậy rốt cuộc mày muốn làm gì?"

"Cứu bố."

Lâm Tuyền thở dài.

"Cứu tao???"

Lâm Hải Dương nghi hoặc.

"Con vừa nhận được tin."

Lâm Tuyền nói một cách bình thản: "Lão Đổng trường chúng ta muốn nhận Trần Minh làm đệ tử nhưng bị từ chối, vì Trần Minh có một sư phụ còn mạnh hơn."

"Bố à, con không biết địa vị của bố bây giờ ra sao."

"Nhưng bố cứ tự ngẫm mà xem, một vị tiền bối có thực lực vượt xa Lão Đổng, nếu ông ấy biết đệ tử của mình bị thương rồi quay lại báo thù thì..."

Chuyện này...

Lâm Hải Dương cảm thấy chột dạ: "Tao đã điều tra rồi, nó làm gì có sư phụ."

"Thế nên con mới nói, thời đại khác rồi."

Lâm Tuyền lại thở dài: "Bây giờ là thời đại thông tin. Môi trường thực tế ảo cao cấp thậm chí có thể giống hệt đời thực. Bố chẳng cần tiếp xúc với ai, chỉ cần một tấm thẻ và kết nối mạng là có thể kết hôn, sinh con, tìm công tìm thụ, đủ thứ trò trên đời trong thế giới ảo."

"Ngay cả một số giải đấu chuyên nghiệp cũng được chuyển lên mạng ảo rồi."

"Tìm sư phụ ư?"

"Dễ như bỡn! Tìm sugar daddy cũng được tuốt!"

"Cho nên, bố à, đừng làm con phải đau đầu nữa."

Lâm Tuyền đúng là hết thuốc chữa với ông bố nhà mình.

"Thật vậy sao?"

Lâm Hải Dương vô cùng hổ thẹn.

Ông cứ ngỡ mình đang giúp con trai, nào ngờ lại trở thành hòn đá ngáng đường nó. Đáng tiếc, sự cảm động này không kéo dài được bao lâu.

"Bố, nếu bố nhất quyết muốn làm mấy chuyện này cũng không phải là không được, nhưng bố viết sẵn di chúc đi đã nhé?"

"???"

Học viện Chế thẻ.

Gần đến ngày tốt nghiệp, kỳ thi lại cuối cùng cũng đã tới.

Trần Minh đang miệt mài chế thẻ.

Cậu chẳng buồn dính dáng đến mấy chuyện vớ vẩn của nhà họ Lâm.

Chỉ vì nổi bật quá mà đã suýt ăn đòn, nếu thật sự dây vào, ai biết bố của Lâm Tuyền còn giở trò gì nữa! Chẳng trách Triệu Hàng gọi cậu ta là "thằng nhóc búng ra sữa"!

Tuy nhiên.

Sau khi trải qua chuyện này, tâm lý của Trần Minh lại càng thêm vững vàng. Ở trường còn có người bảo vệ, sau này ra xã hội, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Thực lực, đó mới là chân lý của thế giới này.

Ngày hôm sau, Trần Minh ngủ dậy rồi đi thi lại, ba môn đều qua một cách nhẹ nhàng. Thi xong, cậu lại tiếp tục bế quan tu luyện.

Đây vốn chỉ là một chuyện nhỏ nhặt.

Thế nhưng.

Tại một nơi nào đó.

Vài người đang xem xét kết quả thi lại của cậu.

"Điểm số này..."

"Tầm thường quá."

"Tuy tất cả đều đạt, nhưng so với mặt bằng chung của Khoa R&D thì rất bình thường, chưa nói đến tiêu chuẩn thiên tài mà chúng ta đang tìm kiếm, hoàn toàn không đủ."

"Xem ra cậu nhóc này học lệch nghiêm trọng."

"Đúng vậy."

"Ngành R&D tuân theo hiệu ứng thùng gỗ, với thành tích này của cậu ta... tương lai sẽ rất khó khăn."

"Hơi đáng tiếc."

"Biết sao được, học lệch nặng lại thêm tinh thần lực quá yếu, con đường trở thành Chế Thẻ Sư Hai Sao còn xa vời vợi. Có nhanh đến mấy cũng không kịp đợt tuyển dụng lần này."

Đội khảo sát kết thúc phân tích.

Cuối cùng.

Trên danh sách khảo sát, chỉ còn lại duy nhất cái tên Lâm Tuyền.

Lúc này.

Ký túc xá.

Trần Minh vẫn đang chuyên tâm tu luyện, tinh thần lực tăng vùn vụt.

81%…

82%…

83%…

Cuối cùng.

Nó đột ngột dừng lại ở mốc 92%.

Cháy túi rồi.

"Không còn một xu dính túi."

Trần Minh thở dài.

Quy trình tu luyện bình thường là: chế tạo thẻ bài, bán thẻ bài, dùng tiền lãi tiếp tục mua nguyên liệu. Cách này tuy chậm nhưng ổn định, không lo thu không đủ chi.

Còn kiểu tu luyện thuần túy để tăng tinh thần lực này, tuy hiệu quả cực tốt, thăng cấp vù vù, nhưng lại vô cùng đốt tiền.

Bán thẻ ư?

Làm gì có mà bán.

Vì không thể hoàn thành, tất cả thẻ bài đều dừng lại ở giai đoạn dang dở, không thể sử dụng. Trên bàn cậu chất thành từng chồng thẻ phế phẩm.

Phải nghĩ cách kiếm ít tiền thôi...

Tìm thằng em?

Thôi bỏ đi.

Lông cừu cũng không thể cứ nhè một con mà vặt, ngày nào cũng "bào" tiền thằng em khéo nó ói ra mất.

Tìm người anh em chí cốt Lâm Tuyền?

Cậu bạn này dạo này hình như cũng bận tối mắt, nghe nói về nhà "đấu võ mồm với ông bô" rồi.

Vì vậy.

Cậu trầm ngâm một lát, rồi nghĩ đến thầy Vương.

Trong ký ức của nguyên chủ, thầy Vương thường xuyên tìm được vài công việc liên quan đến chế thẻ, tạo cơ hội cho sinh viên luyện tay. Nguyên chủ cũng từng làm vài lần.

Thế là.

Cậu liên lạc với thầy và nói rõ ý định của mình.

"Lại thiếu tiền à?"

"Vâng ạ."

"Cũng phải, sắp tốt nghiệp rồi, đúng là lúc cần tiêu tiền."

"Để thầy xem nào..."

Thầy Vương lật giở tài liệu: "Mấy việc làm thêm bình thường chắc em cũng chê. Còn về ủy thác... em có hứng thú với việc chế tạo thẻ bài theo yêu cầu của Võ Trang Giả không?"

"Võ Trang Giả ạ?"

"Ừ, thiết kế một tấm Thẻ Lõi theo yêu cầu cho một Võ Trang Giả cấp Một."

"Thẻ Lõi?"

Trần Minh nhướng mày.

Thẻ bài là gì?

Thẻ bài là một loại vật dẫn được tạo ra vì sự bùng nổ năng lượng quá mạnh mẽ mà cơ thể con người không thể chịu đựng nổi.

Ý nghĩa tồn tại của nó, chính là để gánh chịu sự bùng nổ năng lượng đó.

Vì vậy, thẻ bài thông thường sau khi sử dụng một lần sẽ tan biến trong vụ nổ năng lượng khổng lồ.

Nhưng đối với Võ Trang Giả, điều này quá phiền phức.

Mỗi lần giao chiến đều tiêu tốn cả đống thẻ bài!

Bạn nghĩ mình đang đánh nhau ư?

Không.

Bạn đang ném tiền qua cửa sổ!

Đó là một thời đại mà theo đúng nghĩa đen: có tiền là bố!

Tuy điều này tạo ra một xã hội hài hòa, nơi mọi người chỉ dám võ mồm chứ không dám động thủ, nhưng yêu thú thì đâu có rảnh mà đấu võ mồm với bạn.

Chi phí dọn dẹp yêu thú hàng năm là những con số trên trời.

Do đó.

Sau khi được một đội ngũ nghiên cứu nào đó phát triển, một công nghệ mang tên "Tái Cấu Trúc Năng Lượng" đã ra đời.

Cái gọi là "Tái Cấu Trúc Năng Lượng" là thông qua việc tái sắp xếp các hạt năng lượng để cố định vĩnh viễn cấu trúc thẻ bài, giúp tăng đáng kể độ bền của nó. Một tấm thẻ vốn chỉ dùng được một lần rồi vỡ nát, nay có thể dùng được hai lần, ba lần, thậm chí là vĩnh viễn.

Bởi vì một khi bắt đầu tái cấu trúc, độ cứng của thẻ bài sẽ tăng quá cao, bút chế thẻ không thể vẽ lên được nữa. Vì vậy, công nghệ này không thể áp dụng cho thẻ trắng.

Và những thẻ bài đã trải qua "Tái Cấu Trúc Năng Lượng" chính là Thẻ Lõi.

Một Võ Trang Giả tiêu chuẩn thường sẽ có một bộ Thẻ Lõi hoàn chỉnh, cùng với một số thẻ bài truyền thống, để đảm bảo sức chiến đấu ở cả trạng thái thông thường lẫn trạng thái giới hạn.

"Cái này thì em chịu thật rồi."

Trần Minh lắc đầu.

Tái Cấu Trúc Năng Lượng thuộc về kỹ thuật chế thẻ cực kỳ cao siêu.

Kỹ thuật phức tạp này đòi hỏi những Chế Thẻ Sư có thiên phú kinh người mới có thể nắm vững. Cả Học viện Chế thẻ cũng chẳng có mấy người biết, huống hồ là Khoa R&D của bọn họ.

"Là vì Tái Cấu Trúc Năng Lượng à?"

"Vâng."

"Cái đó em không cần lo."

Thầy Vương dở khóc dở cười: "Em chỉ chịu trách nhiệm nghiên cứu và phát triển thẻ bài thôi, những việc còn lại sẽ do các giảng viên ở trung tâm R&D hoàn thành."

"Miễn phí ạ?"

Mắt Trần Minh sáng rực.

"Đương nhiên."

Thầy Vương cạn lời: "Chứ em nghĩ trường thu hoa hồng để làm gì?"

Trần Minh: →_→

Ồ~

Hóa ra phí nền tảng ở thế giới này lại phải đi làm việc thật đấy à!

CHÚ THÍCH & GIẢI NGHĨA

Thánh mẫu (Nguyên gốc: 圣母心 - shèngmǔ xīn): "Thánh mẫu" ban đầu có nghĩa là Đức Mẹ Maria, chỉ sự nhân từ, bao dung. Tuy nhiên, trong văn hóa mạng hiện đại, nó đã trở thành một từ mang ý nghĩa mỉa mai, dùng để chỉ những người có lòng tốt một cách mù quáng, đạo đức giả, luôn tỏ ra cao thượng và vị tha bất chấp hoàn cảnh, đôi khi gây hại cho chính phe mình. Nó tương đương với thuật ngữ "social justice warrior" (SJW) ở phương Tây trong một số ngữ cảnh. (Từ tiếng việt mình xin phép dịch thành "thằng đàn bà")

Hiệu ứng thùng gỗ: Đây là một nguyên lý trong kinh tế học và quản trị, phát biểu rằng sức chứa của một chiếc thùng gỗ không được quyết định bởi thanh gỗ dài nhất, mà bởi thanh gỗ ngắn nhất. Áp dụng vào con người hay một tổ chức, nó có nghĩa là năng lực hoặc thành tựu chung sẽ bị giới hạn bởi yếu điểm lớn nhất. Trong truyện, đội khảo sát cho rằng Trần Minh dù có khả năng nghiên cứu giỏi nhưng các môn khác quá yếu (thanh gỗ ngắn) nên tiềm năng phát triển bị hạn chế.

Tìm công tìm thụ (Nguyên gốc: 找0找1 - zhǎo líng zhǎo yī): Bắt nguồn từ văn hóa Đam mỹ/BL (Boys' Love). Trong đó, "1" (số một) đại diện cho "top" (seme, công), người đóng vai trò chủ động trong mối quan hệ. "0" (số không) đại diện cho "bottom" (uke, thụ), người đóng vai trò bị động. "Tìm 0 tìm 1" là cách nói lóng của việc tìm kiếm bạn tình đồng giới nam trên mạng.

Sugar Daddy: Một thuật ngữ tiếng Anh đã trở nên rất phổ biến tại Việt Nam. Nó chỉ một người đàn ông lớn tuổi, giàu có, chu cấp tiền bạc, quà cáp cho một người trẻ hơn (thường là "sugar baby") để đổi lấy tình cảm, sự đồng hành hoặc các mối quan hệ khác. Trong ngữ cảnh của truyện, Lâm Tuyền dùng nó với ý nghĩa rộng và hài hước hơn là "tìm một người có quyền lực, giàu có để chống lưng, bảo kê" trên thế giới ảo.