Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Đám cá Răng Xanh đã được giải quyết.
Trần Minh và Thẩm Nguyệt nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị rời khỏi đảo giữa hồ.
“Khoan đã.”
Trần Minh kéo Thẩm Nguyệt lại.
“Dạ?”
“Để anh chế tạo thêm một tấm thẻ nữa.”
Trần Minh nhanh chóng vẽ thẻ bài. “Đám cá Răng Xanh này hơi kỳ lạ, vẫn còn khá nhiều con sống sót. Nếu chúng ta gặp nguy hiểm khi đi thuyền về, cũng có thể tự vệ được.”
“Vâng ạ.”
Thẩm Nguyệt rất ngoan ngoãn, đứng một bên im lặng chờ đợi.
Hồi lâu sau.
Thẻ bài chế tạo xong, hai người mới ngồi thuyền rời khỏi đảo.
“Anh cảnh giác cao thật đấy.”
Thẩm Nguyệt tò mò.
“Là em cảnh giác quá thấp thì có.”
Trần Minh liếc nhìn cô bé. Nhóc con này mới thực sự là số không năng lực chiến đấu, một chút tinh thần lực cũng không có, vậy mà lại chẳng có chút cảnh giác nào.
“Đây không phải trường học.”
“Cũng không có vệ sĩ bảo vệ chúng ta.”
“Cho nên… em cũng vậy, phải chuẩn bị tâm lý đối mặt với khủng hoảng.”
Trần Minh nói.
“Ồ.”
Thẩm Nguyệt dường như có chút suy tư.
Trần Minh cảnh giác suốt quãng đường. Chuyện ở đây có vẻ bất thường, không giống một nhiệm vụ R&D trung cấp thông thường, tốt nhất là nên quay về càng sớm càng tốt.
May mà, mọi chuyện đều thuận lợi.
Họ từ đảo giữa hồ vào bờ, lũ cá trong hồ đều rất yên tĩnh. Hai người vội vã rời đi.
Tuy nhiên, ngay lúc họ đã rời đi rất lâu, sắp về đến khu vực trung tâm thành phố thì một bóng người đột ngột chặn đường họ.
Người này…
Trần Minh kéo Thẩm Nguyệt dừng lại.
RẦM!
Một tiếng động lớn vang lên.
Đó là một gã đô con vạm vỡ, toàn thân cơ bắp nổi cuồn cuộn. Một tấm thẻ bài màu xanh lóe lên trong tay hắn, lập tức hóa thành một cây búa khổng lồ, giáng mạnh xuống đất.
Đây vậy mà là một Võ Trang Giả cấp Hai.
“Cuối cùng tao cũng tóm được bọn mày rồi.”
Gã đô con nhe răng cười.
“Ông là ai?”
Trần Minh trầm giọng hỏi.
“Câu đó phải để tao hỏi mày mới đúng.”
Gã đô con ngẩng đầu, sát khí bùng lên, móc ra một tấm ảnh rồi ném ra. “Vừa nãy tao nhận được thông báo từ camera giám sát, có đứa nào đó đã chích điện cá trái phép trong hồ của tao!”
“Mẹ nó chứ!”
“Cá tao vất vả nuôi ba năm trời bị mày diệt sạch quá nửa!”
“Cái thằng khốn kiếp — thằng trộm cắp... chuyên đi chích điện cá!!!”
Hả?
Trần Minh ngơ ngác.
Chích điện cá?
Khoan đã…
Cậu hoàn hồn. “Ông là chủ thầu của cái hồ này à?”
“Đúng vậy.”
Gã đô con cười lạnh. “Bây giờ mới nhớ ra, có phải hơi muộn rồi không?”
“Không phải.”
Trần Minh dở khóc dở cười. “Chúng tôi nhận nhiệm vụ R&D thẻ nuôi trồng cây rong mới đến đây, không ngờ gặp phải bầy cá Răng Xanh nổi loạn nên mới buộc lòng ra tay.”
“Xì, nói phét!”
“Mày là đồ lừa đảo!”
Gã đô con trợn mắt. “Ông đây rõ ràng đã thuê một đội ngũ R&D với giá cao.”
Trần Minh: ???
Đội ngũ R&D ... Thuê với giá cao ?
Khoan đã.
Cậu đột nhiên hiểu ra. Nếu lời người này nói là thật, thì chính là đội ngũ R&D này đã được thuê với giá cao, nhưng không biết vì lý do gì lại đem nhiệm vụ treo lên Hiệp hội R&D, rồi Hiệp hội lại phân nhiệm vụ cho họ, thậm chí còn treo với phần thưởng cực thấp ở cấp Hai Sao…
“Có lẽ ông bị lừa rồi.”
Trần Minh vội vàng giải thích.
“Khoác lác!”
“Đội ngũ R&D này là do vợ tao đích thân tìm người đồng hương đấy!”
Gã đô con cười lạnh một tiếng.
“Cái bài ca ‘đồng hương’ này…”
“Phì, còn muốn lừa ông đây! Tao không tin vợ mình, chẳng lẽ lại tin bọn lừa đảo các người? Ngoan ngoãn đầu hàng, ông còn có thể tha cho một mạng.”
RẦM!
Hắn giơ cây búa sắt lên.
“Xem ra nói không thông rồi.”
Trần Minh thở dài.
Cậu quay đầu lại, Thẩm Nguyệt đang chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn cậu, ánh mắt trong veo như chưa từng bị xã hội vùi dập… lại còn không có một chút sợ hãi nào.
Thôi xong, không thể trông cậy vào cô bé này được rồi.
Đúng là tiểu thư nhà giàu, chắc là chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này.
Lúc này, gã đô con tiến lên một bước.
Trần Minh nắm chặt tay Thẩm Nguyệt lùi lại, đầu óc quay cuồng như điện.
Đánh?
Không đánh lại.
Chế Thẻ Sư suy cho cùng vẫn là Chế Thẻ Sư. Đừng nói là Võ Trang Giả đồng cấp, ngay cả Chế Thẻ Sư Hai Sao đối đầu với Võ Trang Giả cấp Một có lẽ cũng khó nhằn, huống chi đây là Võ Trang Giả cấp Hai, cậu hoàn toàn không có cửa thắng.
Trốn?
Phía trước bị chặn đứng, hai bên một bên là dãy núi, một bên là ao nước, đây rõ ràng là địa điểm mà đối phương đã chọn kỹ càng.
Họ căn bản không có đường thoát.
“Thằng nhóc.”
“Đợi tao tóm được mày, nhất định sẽ nhét dây điện vào người mày, cho mày nếm thử mùi vị bị chích điện là thế nào!”
Gã đô con cười dữ tợn.
Ầm!
Vũ khí năng lượng trong tay hắn bùng nổ, hắn lao tới.
Vút—
Trần Minh không chút do dự ném tấm thẻ trong tay ra.
Vèo!
Thẻ Mũi Băng Vòng Tròn!
Chỉ khiến gã đô con chậm lại nửa nhịp.
Vèo!
Thẻ Lang Nha Đao Dài Ngoằng!
Cây Lang Nha Đao dài hơn mười mét, đâm thẳng vào cổ họng gã đô con một cách chính xác. Ai ngờ, gã đô con cười khẩy một tiếng, vậy mà dùng cổ họng đỡ Lang Nha Đao mà vẫn tiến lên.
Trần Minh chấn động.
Ghê vậy trời…
Vậy mà còn biết cả tuyệt kỹ ‘Thiết Hầu Công’ trong truyền thuyết!
“Tấm thẻ này không được đâu.”
Thẩm Nguyệt khẽ nói. “Loại thẻ này của anh xuất phát từ thẻ vũ khí cải tiến, nên hiệu quả rất cực đoan, hoặc là một đòn xuyên thủng đối phương, hoặc là không thể phá giáp. Người này là Võ Trang Giả cấp Hai, thể chất cực mạnh, căn bản không thể phá giáp được.”
“Anh biết.”
Sắc mặt Trần Minh không đổi.
Lúc này, gã đô con nhanh chóng áp sát, dùng cổ họng đỡ Lang Nha Đao, dễ dàng đẩy lùi Trần Minh.
Mười mét… năm mét… ba mét…
Xoạt!
Ngay khoảnh khắc gã đô con sắp tiếp cận Trần Minh, cậu đột nhiên ôm lấy Thẩm Nguyệt, nhảy vọt xuống ao nước, khiến cá trong ao chạy toán loạn.
Gã đô con ngớ người, rồi phá lên cười ha hả.
Ao nước?
Ha ha ha.
Ở bên ngoài hắn còn lo đối phương bỏ trốn, nhưng cái ao nước nhỏ này ư? Phía đối diện là dãy núi, căn bản không có đường thoát, nhảy xuống chỗ này chẳng phải là tìm chết sao!
“Thằng nhóc, đúng là tự tìm đường chết mà.”
Gã đô con cười gằn.
Cũng phải. Nếu thông minh một chút thì cũng đã không đến nhà hắn chích điện cá rồi!
ẦM!
Một nhát búa giáng xuống ao.
Một tiếng động lớn, dòng nước cuồn cuộn bắn lên, tựa như một bức màn nước, khí thế vô cùng mạnh mẽ.
“Đập chết rồi à?”
Gã đô con nhíu mày.
Tuy nhiên, khi dòng nước hạ xuống, tầm nhìn trở nên rõ ràng. Hắn kinh ngạc nhìn thấy thằng nhóc đang ôm cô gái, đứng ở mép ao dưới vách núi, một cây vũ khí dài cắm xuống đáy ao…
Ồ?
Phản lực! Hắn vậy mà dùng cây vũ khí dài đó để đẩy mình bay ngược ra xa!
Cũng thông minh đấy.
“Quả nhiên là vậy.”
Gã đô con nhe răng cười. Nếu mình vừa rồi thật sự liều lĩnh đuổi theo, thằng nhóc này chắc chắn sẽ lao ngược lên bờ, ôm con bé kia rồi chạy mất.
Hừ hừ.
Thủ đoạn cấp thấp.
Tiếc là, đã bị mình nhìn thấu. Chỗ thằng nhóc đang đứng bây giờ mới là chỗ chết thực sự.
“Lần này xem mày trốn đi đâu!”
Gã đô con tỏa ra sát khí cuồn cuộn, không còn nương tay.
Ầm!
Ánh sáng lóe lên. Năng lượng đáng sợ ngưng tụ trên cây búa lớn, gã đô con nhảy lên không trung, giáng mạnh xuống.
Tuy nhiên, Trần Minh chỉ thở dài: “Việc gì phải thế.”
Nói xong, cậu ném một tấm thẻ xuống hồ.
Giây tiếp theo…
ẦM!
Vô số tia sáng xanh lục từ dưới nước bùng lên trời.
Vô số cây rong điên cuồng sinh sôi với uy lực không thể tin nổi, ngay lập tức nhấn chìm gã đô con vừa bay lên trên mặt ao…
Ầm! Ầm!
Sắc xanh ngập trời. Cây búa khổng lồ giáng xuống cây rong, nhưng lại như đấm vào bông gòn, không những không thể phá hủy cây rong, ngược lại còn bị chúng quấn chặt hơn.
Gã đô con càng giãy giụa, bị quấn càng chặt.
Trong chốc lát, ánh sáng xanh lục biến mất.
Trước mắt, chỉ còn lại một cái kén cây rong khổng lồ màu xanh lục.
Ái chà…
Trần Minh ngây người.
Cậu ban đầu chỉ định ném thẻ "Xanh Nửa Hồ" ra để kéo dài thời gian, ai ngờ lại có hiệu quả thế này! Ở hồ lớn, vì diện tích quá rộng nên cây rong không thể bao phủ hoàn toàn, chỉ có nửa hồ. Nhưng bây giờ, trong cái ao nhỏ này, cây rong quá chật chội nên chúng càng sinh sôi mạnh hơn, cộng thêm việc đối phương chiến đấu quá cương trực, mới tạo ra hiệu quả như vậy.
“Cũng coi như có tác dụng rồi.”
Trần Minh thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, cậu ướt sũng nhưng lại cảm thấy trong lòng ấm áp như lò lửa nhỏ.
Ồ… Thẩm Nguyệt.
Cậu cúi đầu, phát hiện cô bé ướt sũng đang rúc vào lòng mình.
“Anh ôm chặt quá.”
Má Thẩm Nguyệt hơi đỏ.
“Ồ ồ…”
Trần Minh vội vàng đặt cô bé xuống. “Chỗ này không an toàn, chúng ta qua bên kia trước.”
“Vâng.”
Thẩm Nguyệt gật đầu.
Thế là hai người nhanh chóng quay về bờ đối diện.
Không nên ở lại đây lâu, Trần Minh nhanh chóng lục trong túi đồ cấp cứu ra một tấm thẻ làm khô, nhanh chóng sấy khô quần áo cho cả hai rồi rời khỏi nơi này.
Tuy nhiên, lúc này, một cuộc điện thoại bất ngờ gọi đến.
“Trần Minh! Thẩm Nguyệt! Hai đứa có nghe thấy không?”
“Tôi là Chung Thiên Lôi của Hiệp hội R&D, đừng đi đến cái hồ đó, lũ cá Răng Xanh đói lâu ngày có thể sẽ gây chuyện đó!”
Giọng Chung Thiên Lôi gấp gáp vang lên.
“Ờ…”
Trần Minh và Thẩm Nguyệt nhìn nhau, sắc mặt cổ quái.
“Chuyện này thì chú không cần lo đâu ạ.”
“Hả?”
“Bây giờ vấn đề là, cháu có một tin tốt và hai tin xấu…”
Trần Minh đang nghĩ xem nên nói thế nào. “Đầu tiên, tin tốt là — nhiệm vụ hoàn thành rồi, thẻ nuôi trồng cây rong để nuôi cá đã được R&D xong, chúng cháu đang trên đường về.”
“Tốt quá rồi.”
Chung Thiên Lôi thở phào nhẹ nhõm. “Vậy tin xấu là gì?”
“Tin xấu là — cá... bay màu hết rồi ạ.”
Trần Minh thành thật trả lời.
???
Chung Thiên Lôi ngẩn người. Cái quái gì gọi là cá bay màu hết rồi?! Các cậu là đi chế thẻ, chứ có phải đi chích điện cá đâu! Cá mất hết thì cần thẻ nuôi trồng làm gì?
Tuy nhiên, chuyện này rất có thể liên quan đến việc cá Răng Xanh đói quá lâu. Thôi vậy, nhiệm vụ có vấn đề kiểu này, sống sót quay về là tốt rồi.
“Không sao. Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Chung Thiên Lôi nói đến đây, đột nhiên nhớ ra còn một tin xấu nữa. “Còn một cái nữa là gì?”
“Ờ…”
Trần Minh thận trọng nói. “Có lẽ… người ủy thác cũng bay màu nốt rồi ạ.”
Chung Thiên Lôi: ???
CHÚ THÍCH & GIẢI NGHĨA
Bay màu:
Giải thích: Là một từ lóng phổ biến, đặc biệt là trong cộng đồng game thủ và giới trẻ. "Bay màu" có nghĩa là biến mất hoàn toàn, bị xóa sổ, hoặc chết một cách nhanh chóng và không để lại dấu vết. Nó bắt nguồn từ các hiệu ứng trong game hoặc phần mềm chỉnh sửa ảnh khi một đối tượng bị xóa đi.
Đồng hương (老乡 - lǎo xiāng):
Giải thích: "Lão hương" là một từ rất phổ biến trong văn hóa Trung Quốc, chỉ những người cùng quê. Mối quan hệ đồng hương thường được coi là rất thân thiết và đáng tin cậy. Tuy nhiên, đây cũng là một mô-típ lừa đảo kinh điển ở cả Trung Quốc và Việt Nam: lợi dụng niềm tin vào "người nhà", "người cùng quê" để lừa gạt tiền bạc hoặc bán hàng kém chất lượng, hoặc tệ hơn đến thế, nói chung là đừng tìm.
Thiết Hầu Công (钢枪刺喉 - gāng qiāng cì hóu):
Giải thích: Nguyên văn 钢枪刺喉 có nghĩa là "dùng thương sắt đâm vào cổ họng". Đây là một tiết mục biểu diễn võ thuật đường phố hoặc trong các lễ hội, nơi người biểu diễn thể hiện khả năng chịu đựng phi thường bằng cách tì mũi thương vào yết hầu và dùng sức đẩy cho thanh thương cong lại. Thiết Hầu Công khá giống Thiết Đầu Công, phải ko mấy fen.