Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Mau đến người, tù binh sắp chạy thoát rồi!”

Một binh lính Đức Ninh quân gào thét điên cuồng.

Lính canh trại tù binh đang bận rộn dập lửa, đao cũng không biết vứt ở đâu.

Đợi bọn họ lóng ngóng tìm được đao, người Đảng Hạng đã được thả xuống hết, trong đó còn có một hai trăm người lấy được vũ khí mà Hắc Cẩu mang đến.

“A Trác, dẫn nhất doanh của ngươi đi cướp ngựa, những người còn lại đi theo ta, chúng ta tập hợp ở ngoài đại trướng kho binh khí!”

Một sĩ quan Đảng Hạng lập tức chỉ huy người Đảng Hạng bước vào trạng thái chiến đấu.

Còn phía Đức Ninh quân, lúc này vẫn hoàn toàn hỗn loạn.

Người Đảng Hạng xuất thân du mục, sùng bái dũng sĩ, tố chất chiến đấu và ý thức chiến đấu đều không phải là thứ mà binh lính ăn chơi trác táng như Đức Ninh quân có thể so sánh.

Chỉ một đợt xung phong, hơn trăm binh lính Đảng Hạng bị treo đói mấy ngày đã đánh cho hơn ba trăm lính canh Đức Ninh quân tan tác, chạy trối chết.

Lúc này, trong đại trướng trung quân, Trương Khải Uy vừa mới mặc quần áo xong.

Vọt ra khỏi doanh trướng, vừa vặn gặp mấy sĩ quan Đức Ninh quân đến báo cáo tình hình.

“Chuyện gì vậy?”

Trương Khải Uy vừa xỏ giày, vừa lo lắng hỏi.

“Tướng quân, hậu bị doanh bị cháy, tù binh Đảng Hạng nhân cơ hội bỏ chạy.”

Phó tướng miệng trả lời, hai tay vẫn đang thắt lưng quần.

Hắn cũng giống như Trương Khải Uy, vừa mới bò dậy từ trên giường.

“Sao lại thế này?”

Sắc mặt Trương Khải Uy lập tức trở nên khó coi vô cùng.

Cháy thì không đáng sợ, đáng sợ là tù binh Đảng Hạng chạy mất.

“Vậy ngươi còn đến đây làm gì, mau dẫn người đi trấn áp!”

Trương Khải Uy hận không thể tát phó tướng hai cái.

“Dạ!”

Phó tướng xách quần chạy đi.

Nhưng Đức Ninh quân phản ứng quá chậm, không chỉ Trương Khải Uy và phó tướng, đa số binh lính đến bây giờ vẫn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra, rất nhiều người còn đang đứng chân trần ở cửa lều nhìn ra ngoài xem náo nhiệt.

Đợi phó tướng vất vả tập hợp được hai doanh binh lính, người Đảng Hạng đã chiếm kho binh khí và trại ngựa.

Tù binh Đảng Hạng bị treo mấy ngày, nhưng chiến mã bị bắt cùng lại được chăm sóc rất tốt.

Trương Khải Uy còn định dùng số chiến mã này để thành lập một đội kỵ binh.

Người Đảng Hạng cưỡi lên chiến mã, lực chiến đấu lập tức tăng lên một bậc, chỉ một đợt xung phong tập thể đã đánh tan hơn nghìn người mà Đức Ninh quân vất vả tập hợp được.

Phó tướng phụ trách chỉ huy, bị chém chết ngay tại chỗ.

Mất chỉ huy, quân tâm Đức Ninh quân đại loạn, đối mặt với người Đảng Hạng quay đầu lại xung phong, lại không có một ai chống cự, tất cả đều quay đầu bỏ chạy.

Trên chiến trường lựa chọn bỏ chạy, đồng nghĩa với việc phơi lưng cho địch, sống chết chỉ trong gang tấc.

Người Đảng Hạng đã chứng kiến quá nhiều lần cảnh tượng như vậy, phấn khích vung đao, điên cuồng chém giết.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, hơn nghìn binh lính Đức Ninh quân đã bị giết gần một nửa, số còn lại cũng không còn chút chiến ý, tản ra chui vào rừng cây, những nơi kỵ binh khó tiến vào.

Mãi đến lúc này, hơn nghìn binh lính Đức Ninh quân còn lại mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng kho binh khí đã bị người Đảng Hạng chiếm, bọn họ ngay cả vũ khí áo giáp cũng không có, làm sao mà chống cự?

Vì vậy, những người này cũng không chút do dự lựa chọn bỏ chạy.

Trong nháy mắt, trại tù binh loạn thành một nồi cháo.

Người Đảng Hạng cưỡi ngựa điên cuồng chém giết, binh lính Đức Ninh quân chạy trối chết, Hán nô hoảng loạn bất lực…

“Đứng lại hết cho ta!”

Trương Khải Uy kéo lại một binh lính đang bỏ chạy, quát lớn: “Đao của ngươi đâu, cầm lên đánh đi!”

Binh lính đang vội vàng chạy trốn, đẩy tướng quân của mình ra, quay đầu chui vào rừng cây.

“Đội chấp pháp đâu, bắt tên khốn kiếp này lại cho ta, ta muốn lột da nó!”

Trương Khải Uy tức giận rít gào.

Đáng tiếc, lúc này bên cạnh hắn chỉ còn lại mưu sĩ, đội chấp pháp đã sớm không biết chạy đi đâu mất rồi.

“Tướng quân, mau đi thôi, không đi sẽ không kịp nữa.”

Mưu sĩ dẫn đến một con ngựa chiến, đưa Trương Khải Uy lên, tát mạnh vào mông ngựa.

đánh mạnh vào mông ngựa một roi.

Chiến mã phi nước đại rời đi.

Chủ tướng bỏ chạy, đồng nghĩa với việc Đức Ninh quân hoàn toàn tan rã.

Trương Khải Uy quay đầu nhìn doanh trại, trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc.

Thiết Lâm quân là gốc rễ để Khánh Hoài lập thân, Đức Ninh quân cũng là gốc rễ lập thân của hắn.

Ban đầu nghĩ đến Thanh Thủy Cốc đi theo Thiết Lâm quân đánh trận thuận buồm xuôi gió, kiếm chút công lao, ai ngờ lợi ích chưa kiếm được, lại mất cả vốn liếng.

Ba nghìn Đức Ninh quân oai hùng, vậy mà bị mấy trăm kỵ binh Đảng Hạng đói mấy ngày đánh cho tan tác.

Trương Khải Uy càng nghĩ càng uất ức.

====================