Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Kim Phong nói: “Thợ mộc trong trấn cũng có tay nghề khá, nhờ hắn giúp là được.”
“Không được! Khung quay tơ không thể truyền ra ngoài, chỉ có chàng làm được.”
Đường Đông Đông lập tức phản đối.
“Đông Đông, cho dù sau này ta không làm gì cả, chuyên làm khung quay tơ thì làm được bao nhiêu?”
Kim Phong nói: “Muốn lật đổ Chu gia, chỉ trông chờ ta một mình làm khung quay tơ là không được, sớm muộn gì cũng phải nhờ người khác giúp.”
“Đợi chúng ta kiếm được tiền, ta sẽ đến thành mua vài thợ mộc, đến lúc đó giao cho bọn họ làm là được.”
Đường Đông Đông nói: “Nhưng trước khi mua thợ mộc, khung quay tơ chỉ có chàng làm được.”
“Thợ mộc có thể mua?”
Kim Phong cứ tưởng mình nghe nhầm.
“Đương nhiên, trong thành có nha môn buôn bán người, có người nhà phạm tội, bị quan phủ bán đi, cũng có người nhà gặp chuyện gấp, bán mình lấy tiền.”
Đường Đông Đông nói: “Thợ mộc tương đối hiếm, nhưng hỏi nhiều, kiểu gì cũng tìm được.”
Trong đầu Kim Phong lập tức hiện lên cảnh bán thân chôn cha trong phim cổ trang.
“Thợ mộc mua về chẳng lẽ sẽ không tiết lộ bí mật sao?”
“Ký khế ước bán thân rồi, mạng của bọn họ là của chàng, dám tiết lộ bí mật giết đi quan phủ cũng không quản.”
Đường Đông Đông nói: “Tuy nhiên thợ mộc coi như là thợ thủ công, giá bán thường cao hơn, mà mua về rồi còn phải nộp thuế cho bọn họ, chúng ta bây giờ còn chưa mua nổi.”
“Đông Đông, nàng thấy thế này được không.”
Kim Phong nói: “Chúng ta không giao toàn bộ khung quay tơ cho một thợ mộc làm, chỉ giao những bộ phận tương đối phức tạp cho bọn họ, đợi bọn họ làm xong, mang về ta lắp ráp lại, như vậy vừa tiết kiệm công sức, vừa không bị lộ, nàng thấy thế nào?”
“Đây quả là một biện pháp hay.”
Đường Đông Đông suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.
“Vậy được, mấy ngày trước ta đã làm xong những bộ phận tương đối phức tạp rồi, trời sáng Hiểu Nhu nàng đi tìm Lương ca một chuyến, nhờ hắn mang vào trấn giao cho thợ mộc.”
“Được.”
Chưa đợi Quan Hiểu Nhu đi tìm, sau khi tuần tra xong, Trương Lương tự mình đến.
Hắn cũng không vào sân, đứng ở cửa vẫy tay với Kim Phong: “Kim Phong, lại đây một chút.”
“Lương ca, ta còn định ngày mai đi tìm huynh đây.” Kim Phong mỉm cười đi ra.
“Tìm ta làm gì?”
“Ngày mai ta muốn nhờ huynh đi một chuyến vào trấn, tìm thợ mộc làm chút đồ.”
“Được, chuyện nhỏ.” Trương Lương nhìn xung quanh một lượt, nhỏ giọng hỏi: “Tên Quang Đầu hôm nay ngươi có quen không?”
“Không quen,” Kim Phong lắc đầu: “Ai biết Tạ Quang từ đâu tìm được đám bạn bè xấu xa đó.”
Nói xong, Kim Phong lập tức nhận ra điều gì đó không đúng.
Trương Lương đặc biệt chạy đến một chuyến, rõ ràng tên Quang Đầu này có vấn đề.
“Lương ca, huynh quen hắn?”
“Nếu ta không nhìn lầm, hắn có thể là thổ phỉ.”
“Thổ phỉ?”
Tim Kim Phong đập thình thịch.
Đối với người dân miền núi, thổ phỉ chính là bóng ma bao trùm trên đầu, không thể xua đuổi.
Hàng năm thổ phỉ Thiết Quán Sơn đều sẽ đến thôn thu lương một lần, nếu có người phản kháng, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Hơn hai mươi năm trước, có một thôn bên cạnh gặp nạn lụt, thu hoạch của người dân rất ít, nếu giao cho thổ phỉ, cả nhà sẽ bị chết đói.
Vì vậy năm đó, dân làng đã phản kháng, đánh đuổi đội thổ phỉ đến thu lương.
Kết quả ngày hôm sau, một đám thổ phỉ lớn đã ập đến.
Để thị uy, thổ phỉ trực tiếp giết sạch đàn ông trong cả thôn, cướp phụ nữ và trẻ em lên núi.
Cho đến tận bây giờ, thôn đó vẫn hoang vắng, ban ngày ban mặt cũng không ai dám vào.
Nếu Quang Đầu là thổ phỉ Thiết Quán Sơn, vậy thì chuyện lớn rồi.
“Lương ca, sao huynh phát hiện hắn là thổ phỉ?”
Kim Phong tò mò hỏi.
Lẽ ra người trong thôn quen thuộc nhất với thổ phỉ là thôn trưởng, dù sao hàng năm đều phải giao dịch, tại sao người khác không nhận ra Quang Đầu là thổ phỉ, chỉ có một mình Trương Lương nhận ra?
“Bởi vì ta nhìn thấy dấu ấn trên cổ tay hắn.”
Trương Lương nói: “Đó là ký hiệu của thổ phỉ Miêu Miêu Sơn.”
“Thổ phỉ Miêu Miêu Sơn?”
Kim Phong suýt nữa thì bật cười: “Miêu Miêu Sơn ở đâu?”
Trong ký ức của nguyên chủ chỉ có thổ phỉ Thiết Quán Sơn, căn bản chưa từng nghe nói đến thổ phỉ Miêu Miêu Sơn nào.
Tên của đám thổ phỉ đều rất bá đạo, nào là Thanh Long Trại, Mãnh Hổ Lĩnh, nghe thôi đã thấy đáng sợ.
Thổ phỉ Miêu Miêu Sơn, cái tên dễ thương như vậy là nghiêm túc chứ?
“Miêu Miêu Sơn ở phía bắc huyện phủ, mấy năm trước ta đến đó làm việc, từng gặp thổ phỉ Miêu Miêu Sơn, trên cổ tay bọn chúng đều có một dấu ấn, giống hệt trên người Quang Đầu.”
“Ra là vậy,” Kim Phong nghe vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Không phải thổ phỉ Thiết Quán Sơn là tốt rồi.”
Thổ phỉ chia địa bàn, nếu không ngươi cũng đến thu, ta cũng đến thu, hút cạn máu người dân cũng không có nhiều lợi lộc.